
lệ thuộc vào mẹ nhất lại cũng là người có tình cảm với mẹ tốt nhất nhất.
Nhìn người anh trai ở trước mắt, Tống Ninh Ninh dường như muốn quên đi hình ảnh của bản thân mình ngày đó.
Cô thầm nghĩ mình làm sao cóthể tự tin cho được, bởi cô tự biết rõ, cô không thông minh như anh trai mình, cũng không xinh đẹp như cô em gái lớn, mà cũng chẳng đáng yêu như cô em út, không thể không làm gì khác hơn là cần phải khiêm tốn một chút.
Khi cha mẹ qua đời, cô chỉ là học trung học trong một đêm mất đi người thân khiến cô mờ mịt luống cuống, thậm chí cô còn nghĩ muốn chết theo, nhưng cô lại không ngờ tới được người anh trai ưu tú của mình Tống Tĩnh Ninh chỉ trong một đêm đầu như bị hỏng rồi.
Nhìn anh trai mình khóc giống như một đứa trẻ, cô như bị tát cho một cái mà tỉnh lại, trong một đêm như trưởng thành hơn.
Nếu như nói mỗi người trên đời đều có sứ mệnh riêng của mình, thì đến lúc này, cô mới rõ ràng rằng, cô được ông trời giao cho sứ mệnh – trông coi Tống gia.
Năm ấy bọn cô còn đang chuẩn bị thi lên cấp ba, cô em gái lớn đang chuẩn bị thi lên cấp hai, còn cô em út thì đang học tiểu học, cô nhìn người anh trai khóc lóc yếu đuối, thầm nghĩ chính bản thân mình không thể cũng bi quan như thế được, bởi vì nếu như ngay cả cô cũng suy sụp, thì cái gia đình mà người mẹ yêu quý của bọn cô sẽ bị phá hủy.
Kể từ đêm hôm đó, Tống Ninh Ninh liền trở nên mạnh mẽ hơn, thay thế vị trí đáng ra là của anh trai mình, trở thành người đứng đầu và dẫn dắt Tống gia, chăm sóc người anh trai nhát gan và hai cô em gái không hiểu chuyện gì của mình.
Thoáng qua một cái, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cô đã sớm không còn là cô gái nhỏ hay thẹn thùng, là trụ cột dẫn dắt anh em trong nhà. Tất cả những công to việc lớn trong ngoài Tống gia đều do cô một tay quyết định.
Những năm gần đây, cô luôn luôn tự an ủi bản thân, mặc dù cha mẹ bọn cô đều mất cả, nhưng mà bốn anh em trong nhà không phải lo lắng gì đến chuyện tiền nong gì cả.
Bọn cô có một người cha giàu có, sau khi qua đời để lại cho bọn cô một công ty đã được xây dựng hưng thịnh, mặc dù người anh trai tính tình nhát gan, nhưng lại có hiểu biết nhất định vê thiết kế marketing, bởi vậy, một bên hắn học trung học, một bên lại đi đến công ty học hỏi về mặt quản lí.
Người anh trai học rất chăm chỉ, không sợ mệt, cho nên chỉ sau khi học xong đại học, hắn rất nhanh đã có thể tiếp nhận công ty, chỉ một thời gian ngắn sau, có thể đem toàn bộ trọng trách lớn nhỏ trong công ty tiếp quản trên tay mình, công việc kinh doanh lại ngày càng được mở rộng.
Nói đến như cô đây, hiện tại có thể an toàn tiếp nhận chức vụ quản lí cao cấp trong công ty, nhắc đến nghe thật sự dọa người, nhưng kỳ thật chỉ là một chức vụ cao mà nhàn hạ, nói chung là một chức vị béo bở. cái chức danh này, chính là do anh trai kiên trì giữ lại cho cô, bởi vì hắn là một đại thiếu gia nhát gan, mọi việc hắn làm đều cần phải có cô ở bên mới có thể giải quyết tốt đẹp được.
Vì đảm bảo nhiệm vụ công việc này, Tống Ninh Ninh đành phải tự mình rèn luyện thân thể, việc học không lấy làm chủ đạo, nhưng ngay từ khi bắt đầu cô đã có phần không tình nguyện, nhưng càng học về sau, cô lại càng cảm thấy hứng thú, bởi cô phát hiện ra việc này không những có thể bảo vệ được người nhà của chính mình, mà còn có thể khiến cho những đứa trẻ chuyên môn trêu chọc cô lúc nhỏ giảm bớt số lần quấy nhiễu cô đến đáng kể, hơn nữa, cũng có thể giúp cho thân thể trở nên khỏe mạnh.
“Không cần tất cả đều đứng chỗ này, mau mau chuẩn bị, sắp đến giờ đi làm rồi!”
Ánh mắt cô trở sắc bén đảo qua anh trai và em gái của mình.
“Các người mà đến muộn một chút sẽ khiến cho tôi cảm thấy căng thẳng, có biết hay không?!”
Kẻ nhát gan Tống Tĩnh Ninh không có câu lệ nào đáp lại, lập tức trở về phòng thay quần áo.
Tống Thanh Thanh còn lại điều chỉnh lại thẳng vai, hất mái tóc dài quyến rũ, chợt xoay người rời đi.
Chỉ còn lại cô em út Tống Y Y vẫn đang đứng giam chân tại chỗ, miệng lẩm bẩm, cô chính là đang làm lễ cầu siêu cho con gián vừa mới bị chị gái mình dẫm chết.
“Y – Y – ”
Tống Ninh Ninh kéo dài ngữ điệu, giọng nói hàm chứa ý cảnh cáo.
“Chị cả.”
Giọng nói Tống Y Y nhẹ nhàng dịu dàng.
“Sáng nay em không phải lên lớp hai tiết đầu.”
Nhìn cô em gái bộ dáng vô tội, Tống Ninh Ninh thật sự không có cách nào với cô em gái này. Đành phải phất tay với cô rồi rời đi.
Cô bỏ lại cô em gái còn đang đứng đo, nhanh chóng trở lại phòng mình, mở tủ lấy quần áo ra thay.
Lúc xuống dưới nhà, ánh mắt cô vốn đang khiếm nhã bỗng thay đổi nhìn lên một bức tranh.
Bức tranh vẽ khung cảnh trời màu lam biêng biếc, còn có một ngôi giáo đường màu trắng…. đây là bức tranh được anh trai cô Tống Tĩnh Ninh mang về từ Anh quốc sau khi cha mẹ cô qua đời. Nhìn qua cô đã rất thích nó, vì thế anh tranh đã không nói hai lời mang về cho cô.
Màu sắc nhẹ nhàng khoan khoái, cảnh sắc lại rất sống động, bức tranh này thật kỳ lạ có thể khiến cho cô nhìn vào dù đang nóng giận tới đâu cũng có thể bình tĩnh trở lại, cô đã từng rất cố gắng muốn tìm ra địa điểm bên trong bức tranh, nhưng lại không có kết