
ô vừa quen với cuộc sống ở đây thì lại định chuyển nhà, ngại cô chưa đủ mệt sao.
Cố Trì Tây nói: “Anh vẫn cảm thấy ở đây hơi nhỏ, sau này sinh con ra thì càng nhỏ.”
Tùng San bật cười, “Chúng ta chỉ ở Hồng Kông một năm, con còn 8 tháng nữa mới sinh ra, cần gì phải đổi chứ!” Cô chỉ chỉ bụng mình, “Bây giờ nó còn nhỏ, một cái bụng của em là đủ chứa rồi, còn cần nơi lớn hơn làm gì!”
Câu nói này khiến Cố Trì Tây buồn cười, ôm bụng cô hôn hôn, “Chuyển tới nơi lớn một chút, sau này con cái lớn lên, chúng ta có thể cùng tới Hồng Kông ở.”
Tùng San có chút khó xử, “Nhưng em muốn quay lại thành phố A, ba mẹ em ở nhà nhất định sẽ rất nhớ em.”
Cố Trì Tây không nói gì, chỉ ừ một tiếng. Gần đây hắn lén Tùng San đọc một quyển sách, nó nói những việc người chồng nên và không nên làm lúc vợ đang mang thai. Trong đó, chuyện nhất định phải làm là quan tâm đến cảm xúc của phụ nữ có thai, làm việc gì cũng phải dùng tình yêu ấm áp bao bọc vợ. Mà chuyện nhất quyết không được phép làm là tranh luận với vợ, bởi vì phụ nữ có thai rất dễ bị kích thích.
Mỗi buổi sáng trước khi rời giường, việc đầu tiên hắn phải làm là hôn Tùng San một cái, nói một câu “San San, hôm nay em thật xinh đẹp.” Bởi vì trong sách có nói, khen phụ nữ có thai có thể trấn an cảm xúc của họ.
Hắn chuyển tất cả công việc về nhà, gần như không hề ra khỏi cửa, mỗi ngày chuyện quan trọng nhất hắn phải làm là đưa đón Tùng San đến trường học. Kết quả hắn bị lão Sở cười nhạo nói đây là bài học đầu tiên chuẩn bị cho việc đưa đón con sau này. Cố Trì Tây lại không để bụng nói lại một câu, “Ông có bản lĩnh thì cũng làm cho tôi xem đi.” Lão Sở thấy vậy không nói thêm gì nữa.
Thật ra Cố Trì Tây cũng rất muốn cho Tùng San tạm nghỉ học, ngày nào hắn cũng phải lo lắng, quả thực không thể yên tâm. Dù hắn đã sắp xếp một trăm vệ sĩ chuẩn bị gần đó sẵn sàng đợi lệnh, nhưng hắn vẫn không yên lòng.
Lão Tần vừa mới tản bộ trở về, vừa vào cửa nó liền chạy tới sô pha, cô giúp việc kinh hãi cuống quít nắm lấy xích, vừa vội vã kéo lão Tần thoát cương về, vừa cố gắng giải thích, “Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi.”
Tùng San nhìn đôi mắt nhỏ tỏ ra đáng thương của lão Tần, cười nói: “Không sao cả, cho lão Tần lại đây đi.”
Cô giúp việc nhìn Cố Trì Tây, Cố Trì Tây liền nhẹ nhàng gật đầu. Lão Tần cuối cùng cũng có thể sung sướng chạy về phía San San, tuy nó vẫn bị Cố Trì Tây mạnh mẽ ôm vào trong lòng, nhưng có thể liếm liếm bàn tay nhỏ của San San nó đã rất vui vẻ, đôi mắt to tròn tràn đầy niềm vui.
Tùng San xoa đầu lão Tần, “Lão Tần, gần đây khiến cưng oan ức rồi phải không, không chịu nổi rồi chứ gì?”
Lão Tần hân hoan sủa “gâu gâu”.
Cố Trì Tây bật cười, gãi lông trên lưng lão Tần, “Gần đây không biết học ai, càng ngày càng biết làm nũng.”
Tùng San nhìn hắn, bĩu bĩu môi, “Lão Tần, chờ em bé sinh ra, cưng có muốn làm anh trai của em bé hay không?”
Lão Tần vui thích gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Gâu gâu!”
Cố Trì Tây nhướn mày, “Nó là em trai lão Tần, em còn để nó làm anh trai bảo bối? Vậy lão Tần không phải trở thành người đồng lứa với con của chúng ta sao?”
Tùng San cười xấu xa, “Cứ quyết định như vậy đi!”
Cố Trì Tây cười bất đắc dĩ, xoa đầu lão Tần, “Em giảm đi vai vế của người ta còn khoái trá như vậy nữa.”
Tùng San nghĩ nghĩ đột nhiên hỏi: “Cứ gọi hai lão Tần như vậy thật là loạn, tên thật của lão Tần là gì?”
Cố Trì Tây cười cười, “Tần Mục Sơn.”
Tùng San nói: “Rất êm tai, sao không gọi, cứ nhất định phải gọi lão Tần?”
Cố Trì Tây nói: “Chính ông ấy không thích, nói tên đó là điềm xấu, gọi lão Tần chính là điềm lành.”
Tùng San làm vẻ mặt quái dị, “Rốt cuộc Lão Tần làm nghề gì? Lúc nào em cũng thấy ông ấy thần bí lẩm nhẩm, không cần đi làm sao?”
Cố Trì Tây nở nụ cười, “Chuyện ông ấy cần làm là lẩm nhẩm, bởi vì ông ấy là người chuyên môn đi giúp người ta chọn lựa đất xây mộ, đoán phong thủy.”
Tùng San kinh ngạc, “Đất xây mộ?”
Cố Trì Tây gật đầu, “Ừ, không nên xem thường đất xây mộ, có nhiều người mua đất xây mộ còn cao hơn mua một căn nhà ở Hồng Kông.”
Tùng San nở nụ cười, “Thế giới của kẻ có tiền em thật sự không hiểu nổi.”
Cố Trì Tây nói: “Lão Tần có một người anh trai, làm kinh doanh đất đai ở thành phố A, nhưng anh em bất hòa, lúc ba họ chết, người anh trai đó chiếm hết hơn phân nửa gia sản. Nhưng bản thân lão Tần cũng không có ý định thừa kế, bây giờ anh trai ông ấy bán đất cho người sống ở, còn ông ấy thì tìm đất cho người chết, không ai liến quan đến ai.”
Chú chó lão Tần đang vùi trong lòng Cố Trì Tây, bỗng nhiên sủa gâu gâu.
Tùng San cười sờ sờ đầu lão Tần, “Ừ, xem ra Tần Mục Sơn thân thiết với đứa em này hơn.”
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, cô giúp việc đi mở cửa liền thấy Chu Trường An vẻ mặt lo lắng đi đến, phía sau còn có mấy vệ sĩ áo đen.
“Cố tổng, Lâm Lâm lại mất tích!” Chu Trường An vì nôn nóng mà đôi mắt như có lửa.
Cố Trì Tây lạnh lùng nhìn về phía sau Chu Trường An, “Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại hay sao, sao lại đưa người tới đây?”
Vệ sĩ giải thích, “Thực sự xin lỗi Cố tổng, chúng tôi kiểm tra thiết bị định vị gắn trên người Cố Lâm Lâm thì