Ring ring
Tình đến muộn

Tình đến muộn

Tác giả: Thương Cẩm Duy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211203

Bình chọn: 8.5.00/10/1120 lượt.

ng Cố Trì Tây, ánh mắt hơi dừng lại, sau đó nói: “Cố tổng, báo cáo xét nghiệm của Tùng San đã có rồi, là một loại thuốc tê đặc biệt, có tác dụng trong thời gian ngắn, không có tác dụng phụ gì.”

Cố Trì Tây nhẹ nhàng thở ra, vừa ôm Tùng San vừa xoa đầu cô, “Không sao là tốt rồi.”

Cửa phòng cấp cứu mở ra, vài bác sĩ đi tới, Trương Dật Bạch đi theo phía sau, trên mặt xuất hiện ý cười.

“Cố gia, hôm nay ngài đã làm khó mấy bác sĩ chúng tôi rồi, từ trước đến giờ chúng tôi chỉ cấp cứu cho con người, đây là lần đầu tiên cấp cứu cho chó đó.” Trương Dật Bạch cười nói.

Tùng San xoay người lại, vội vàng hỏi: “Lão Tần sao rồi?”

Trương Dật Bạch nhìn Tùng San, sắc mắt hơi phức tạp, “Không sao, nơi bị thương không phải chỗ nguy hiểm, chỉ là mất hơi nhiều máu, ở đây không có máu truyền cho chó, nên chỉ có thể chăm sóc từ từ.”

Cố Trì Tây nhìn Trương Dật Bạch, “Làm phiền cậu rồi, Dật Bạch.”

Trương Dật Bạch vội vàng vẫy tay, “Ngài đừng khách khí với tôi, tôi có thể giúp ngài chút việc nhỏ này đã là vinh hạnh của tôi rồi!” Nói xong anh ta quay đầu nhìn vào phòng bệnh, vẻ mặt khổ sở nói: “Chỉ là có một chuyện, bệnh viện của chúng tôi dành cho người, giường ngủ cũng dành cho người, chó của ngài muốn nằm cũng chỉ có thể nằm lên một chỗ ngồi nhỏ, ngài có muốn tôi giúp ngài liên hệ một bệnh viện dành cho vật nuôi không?”

Bệnh cạnh có một bác sĩ cấp cứu nói: “Bệnh viện của vật nuôi chỉ chữa bệnh nhẹ thôi, nên cũng không có chỗ để dưỡng thương đâu.”

Tùng San nhìn Cố Trì Tây, “Hay là đưa Lão Tần về nhà đi, tôi tới chăm sóc nó.”

Mắt Trương Dật Bạch sáng rực lên, đã ở cùng nhau rồi sao? Chị Phương có biết không?

Cố Trì Tây gật gật đầu, sờ hai má Tùng San, “Chúng ta về nhà.”

Chương 45

Lão Tần bị băng vải quấn như một cái bánh chưng, nghiêng đầu ghé vào giường bệnh, nhìn thấy Tùng San và Cố Trì Tây, đôi mắt to tròn của nó long lanh ươn ướt, yếu ớt sủa một tiếng.

Nước mắt Tùng San lại chảy xuống.

Cố Trì Tây ôm Tùng San, để đầu cô bé con dựa vào ngực mình, “Đừng khóc, Lão Tần sẽ khoẻ lên thôi.”

Vài y tá đi tới, họ rất cẩn thận chuyển Lão Tần sang một cái giường dành cho trẻ em, đẩy Lão Tần ra khỏi bệnh viện, lên một chiếc xe cứu thương, hộ tống Lão Tần đến Giang Phong Uyển.

Cố Trì Tây lại gọi thêm hai bác sỹ thú y tới, sau khi cẩn thận kiểm tra cho Lão Tần một lần, họ để lại một đống chai lọ đựng thuốc uống, thuốc thoa ngoài da đầy đủ chủng loại, Tùng San ghi nhớ thật kỹ tác dụng của từng loại, chăm chú nghe rất nghiêm túc.

Vất vả cứ như vậy rồi cũng xong, trời đã tối từ lâu, Trương Tân đưa bác sĩ thú y về, trong phòng chỉ còn lại Cố Trì Tây và Tùng San ở lại chăm sóc lão Tần. Lão Tần sau khi được uống thuốc an thần thì ngủ rất sâu, tuy rằng thỉnh thoảng mí mắt vẫn giật giật như ngủ không yên. Tùng San quỳ bên cạnh Lão Tần, cẩn thận dùng khăn ướt giúp nó lau đi vết máu đã khô trên bộ lông.

Cố Trì Tây nhìn Tùng San, đau lòng xoa xoa đầu cô, “Em cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, Lão Tần để tôi chăm sóc cho.”

Tùng San quay mặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tờ giấy, chỉ có đôi mắt ửng hồng.

“Cố Trì Tây, nếu hôm nay Lão Tần mất mạng vì cứu tôi, thì cả đời này tôi sẽ không thể nào yên lòng được.”

Đôi mắt Cố Trì Tây sâu thăm thẳm nhìn cô, “Lão Tần và tôi đều yêu em nhiều như vậy, cho nên chúng tôi có thể vì em mà liều mạng.”

Tùng San cúi đầu, “Nhưng tôi rất áy náy, chú quan tâm chăm sóc Lão Tần như người nhà, nhưng tôi lại không chăm sóc tốt cho nó, khiến nó suýt nữa vì tôi mà chết.”

Cố Trì Tây đặt tay lên đầu cô, dùng sức xoa xoa, “Chuyện này không trách em được, tôi nhất định sẽ điều tra rõ rốt cuộc ai đang giở trò, báo thù cho em và Lão Tần.”

Tùng San mím môi, hít hít cái mũi nhỏ, đôi mắt lại đỏ lên.

Cố Trì Tây đau lòng không chịu được, ôm cô vào trong ngực, “Sao lại khóc nữa rồi?”

Tùng San vùi trong lồng ngực hắn, nước mắt của cô làm ướt áo sơ mi hắn, yếu ớt nói: “Tôi không biết nữa, nhưng vừa nhìn thấy chú tôi lại muốn khóc…”

Cố Trì Tây thở dài, nâng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô lên, không chút do dự hôn xuống. Một nụ hôn thật sâu, không mang theo chút ý tứ công kích nào, lại hàm chứa yêu thương vô tận. Tùng San yên lặng để hắn hôn, để cho đôi môi ấm áp của hắn làm ấm lại đôi môi lạnh lẽo của cô. Đó là một loại cảm xúc khó diễn tả thành lời, theo thời gian đôi môi dây dưa, đã kéo tâm hồn hai người đến gần nhau hơn.

Khi nụ hôn kia dừng lại, Cố Trì Tây bế cả người Tùng San lên, hắn đi đến trước cửa phòng cô mở cửa ra, dịu dàng đặt cô bé con lên giường. Tùng San hơi cuống, mở to đôi mắt, ánh mắt trong trẻo thuần khiết như tuyết tan, mím đôi môi bị hắn hôn trở nên đỏ hồng, ngón tay bất giác nắm chặt ga giường.

Cố Trì Tây cười cười, “Đừng suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ngủ đi.”

Nói xong hắn lại hôn lên trán cô.

Sau đó hắn tắt đèn, đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Trong phòng bếp tràn ngập ánh đèn màu vàng quất, ánh sáng ấm áp êm dịu, đây là do buổi sáng khi Tùng San thức dậy đã mở lên, ban ngày căn nhà tràn ngập ánh sáng, những ngọn đèn này trở nên vô dụng, chỉ có vào lúc đêm khuya vắng lạnh như thế này,