Tình đến muộn

Tình đến muộn

Tác giả: Thương Cẩm Duy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211143

Bình chọn: 9.5.00/10/1114 lượt.

an, là lỗi của tôi, là do tôi sơ ý.”

Lòng Tùng San thấy căng thẳng, cô quan sát hắn hỏi: “Mấy tên lưu manh kia cũng nhắm vào chú?”

Cố Trì Tây thở dài, “Tôi không nói chuyện này, nhưng tôi sẽ điều tra rõ. Tôi nói là, tôi không nên yên lòng buông em ra như vậy, tôi chỉ muốn cho em tự do, nhưng lại quên mất an toàn của em.”

Vẻ mặt hắn như coi tất cả mọi chuyện đều là lỗi của mình, khiến Tùng San càng thêm xấu hổ, cô dứt khoát cười nói: “Ngày hôm qua cô Uông còn nói đùa rằng tôi nên bảo chú tìm cho tôi vài người bảo vệ.”

Quả thực không thể tin được người nói ra câu nói đùa này, lại là vợ Cố Trì Tây.

Ánh mắt Cố Trì Tây khẽ lay động, “Không cần bà ấy nói, tôi cũng muốn tìm vài người bảo vệ em.”

Tùng San chán nản, khoát tay nói: “Chú làm ơn đừng làm mọi chuyện ầm ĩ lên, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, mỗi ngày tôi đều phải tới công ty người ta thực tập, còn làm ở quầy tiếp tân, chú cho bảo vệ đứng bên cạnh tôi thì giống cái gì chứ? Mỗi ngày đều như vậy làm sao tôi đi làm đây?”

“Vậy thì không làm nữa.” Cố Trì Tây lạnh mặt nói, “Ở đường Hạ thì làm gì có công ty nào tốt chứ.”

Tùng San không cười được nữa, cô cũng không nói tiếp.

Cố Trì Tây nhìn vẻ mặt của cô bé con, trong lòng mềm mại hơn một chút, lại càng thấy thêm đau lòng. Hắn khom người, sờ sờ đầu cô, vẻ mặt dịu dàng hẳn lên, “San San, em muốn đến công ty thực tập, tôi có thể sắp xếp cho em. Xem như tôi xin em, đừng cố chấp như vậy, nghe lời đi.”

Toàn thân Tùng San đột nhiên căng thẳng, da đầu bị hắn chạm vào cảm thấy tê rần. Cô cúi đầu, ánh mắt lay chuyển, “Cố Trì Tây, chú đừng đối xử tốt với tôi như vậy, chú càng như vậy sẽ khiến tôi thấy chán ghét bản thân mình hơn.”

Nói xong cô lại ngước mắt lên, nhìn thẳng vào hắn, “Tôi đã lợi dụng tình cảm của chú đối với tôi, để tôi có được cảm giác an toàn và những lợi ích thực tế, nhưng tôi lại không muốn vì chú mà trả giá bất cứ thứ gì.”

Cố Trì Tây cười sau đó vỗ vỗ đầu cô, “San San, em không cần cảm thấy bất an, tôi còn có chuyện cần em giúp đỡ đây.”

Tùng San vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Cố Trì Tây cười nói: “Tôi muốn nhờ em giúp tôi chăm sóc Lão Tần một tuần.”

Tùng San ngạc nhiên, khẽ nhếch miệng, nửa ngày mới nói: “Chỉ có vậy?”

Cố Trì Tây gật đầu, “Chỉ có vậy.”

Tùng San nhăn mày, ánh mắt do dự nhìn hắn, “Sao phải là tôi? Chị Trương không phải chăm sóc nó rất tốt sao?”

Cố Trì Tây bình tĩnh nói: “Ngày mai Chị Trương bắt đầu xin nghỉ phép một tháng, con gái chị ấy sinh con nên muốn về chăm sóc. Ngày mai tôi phải đi Hongkong công tác, mất một tuần mới có thể trở về. Lão Tần ở nhà không có người chăm sóc, cho nên tôi mới phải nhờ em.”

Lý do này nghe sao cũng cảm thấy có chút gượng ép, Tùng San nói: “Chú nhiều tiền như vậy tuỳ tiện mướn một người không được sao? Tuy tôi rất thích lão Tần, nhưng tôi lại không có kinh nghiệm chăm sóc vật nuôi, tôi sợ tôi làm không tốt đâu.”

Cố Trì Tây lắc đầu, “Lão Tần rất sợ người lạ, nếu là người lạ nó sẽ chống đối, lỡ như nó bệnh thì không tốt. Nó rất thích em, cho nên nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời em nói. Tôi có tờ ghi chú của chị Trương để lại, trên đó viết rõ thời gian nào nó rời giường, khi nào thì ra ngoài tản bộ, mỗi bữa ăn cái gì, em cứ làm theo những gì viết trên đó, nhất định có thể chăm sóc tốt cho nó.”

Tùng San cầm lấy tờ giấy kia, nhìn những gì được viết bên trong, cô càng cảm thấy việc này thật không dễ dàng.

Cố Trì Tây nói: “San San, đây chính là chuyện tôi nhờ em giúp. Lão Tần là người nhà của tôi, tôi đương nhiên phải đưa nó cho người đáng tin chăm sóc, tôi tin tưởng em.”

Tùng San bất đắc dĩ, Cố Trì Tây khó có khi dùng vẻ mặt chân thành như vậy nhờ vả cô, nếu cự tuyệt thì thật không có tình người. Vì thế cô đành phải cười cười, “Được rồi, tôi sẽ cố hết sức, nhưng tôi thật sự không có kinh nghiệm, lỡ như có xảy ra vấn đề gì, chú đừng trách tôi.”

Cố Trì Tây chỉ vào dòng chữ trên trang đầu: “Ở đây có số điện thoại của bác sỹ thú y, nếu em cảm thấy Lão Tần có gì không ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi.”

Tùng San gật đầu, ánh mắt kiên định hơn, “Được, tôi nhớ rồi.” Sau đó cô lại nhìn những dòng chữ kia, “Lão Tần luôn thức dậy vào lúc sáu giờ sáng? Vậy từ năm giờ tôi đã phải đến nhà chú sao?”

Cố Trì Tây cười nói: “Nếu em đồng ý, em có thể ở lại, tôi còn phòng trống.”

Tùng San suy nghĩ một lúc, dù sao Cố Trì Tây cũng không ở đây, ở lại sẽ dễ dàng hơn, vì vậy cô nói: “Cũng tốt, nhưng ban ngày tôi phải đi làm, làm sao để Lão Tần ở nhà một mình được?”

Cố Trì Tây nghiêm túc nói: “San San, nếu em đã đồng ý chăm sóc cho lão Tần, vậy chuyện thực tập kia đừng làm nữa. Chờ tôi trở lại, tôi sẽ sắp xếp cho em một nơi tốt hơn, tôi cam đoan sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ thực tập của em.”

Tùng San cười cười, cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến của Cố Trì Tây.

Vì thế sáng sớm hôm sau, Tùng San nói với Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp rằng cô muốn về trường. Trời vừa sáng, ở bên đường đối diện, Cố Trì Tây mặc một thân tây trang, nhìn rất anh tuấn. Tùng San ngồi vào xe, “Tôi muốn đến trường một chuyến, lấy một ít quần áo để tắm rửa và đồ dùng cá nh


Insane