
a lại thì mình cũng không gặp lại anh ấy nữa mà!”
“Đúng rồi, bạn yêu! Anh ta vẫn nhìn cậu kìa!”
Trịnh Đinh Đinh lặng lẽ quay đầu lại, quả nhiên chạm vào đôi mắt trầm tĩnh của giáo sư Ninh. Anh vẫn ngồi yên ở đó, tư thế ngồi lại cực kỳ tao nhã, bình thản, ánh mắt rất tự nhiên nhìn cô.
“Đừng nói nữa. . . . . Có lẽ anh ấy nghe được chúng ta nói chuyện đó.” Trịnh Đinh Đinh nói, “Nói sau lưng người ta không tốt lắm đâu!”
Hai người thu lại tầm mắt, đổi đề tài.
Sau một lúc lâu, Trịnh Đinh Đinh vô tình quay đầu lại thì thấy trên chiếc ghế sa lon đó không còn bóng người. Hai cốc nước chanh vẫn đầy nguyên nhưng không thấy bóng dáng Ninh Vi Cẩn đâu nữa.
Chuyện gặp giáo sư Ninh đi xem mắt thất bại rất nhanh bị Trịnh Đinh Đinh quẳng sau đầu. Cho đến đầu tháng sau, trên đường đến bệnh viện kiểm tra lại, cô mới ý thức được có khi lần này gặp giáo sư Ninh sẽ hơi xấu hổ một chút.
Cô tới muộn thế nên cũng không còn đông nữa. Phòng khám cũng chẳng còn ai, Ninh Vi Cẩn đeo khẩu trang đang cúi đầu chuyên tâm ghi chép gì đó.,
Trịnh Đinh Đinh gõ cửa, Ninh Vi Cẩn chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, cũng không ngẩng đầu.
“Giáo sư Ninh? Tôi đến khám lại.” Trịnh Đinh Đinh nói.
Ninh Vi Cẩn nghe thấy giọng nói của cô, thì đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Khoảng thời gian này, cô cảm thấy miệng vết thương có đau không?”
“Không có!” Trịnh Đinh Đinh nói. “Nhưng mà nó có màu đỏ sậm, sau khi tắm xong thì hơi ngứa thôi.”
Ninh Vi Cẩn trầm ngâm mấy giây rồi đứng lên, chỉ vào bên trong, “Tôi giúp cô kiểm tra một chút.”
Lúc Trịnh Đinh Đinh ngồi trên giường, Ninh Vi Cẩn kèo rèm giúp cô. Đột nhiên, cô có cảm giác không thích ứng được. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên kiểm tra, nhưng mấy lần trước đều có người khác nữa. Mà hôm nay lại chỉ có hai người bọn họ, có cảm giác rất kỳ quái.
Tốc độ cô cởi khuy áo len rất chậm, tùy tiện hỏi: “Giáo sư Ninh? Sao hôm nay không thấy tiểu Trần và tiểu Giao đâu cả?”
“Hôm nay ở trường có môn thi, nên họ xin nghỉ rồi.”
“À!” Trịnh Đinh Đinh cười cười, cố gắng che giấu khẩn trương trong lòng, “Sinh viên trường y học rất vất vả.”
Ninh Vi Cẩn từ chối cho ý kiến, yên lặng đợi cô cởi quần áo.
Khi cẩn thận vén áo lên thì có chút khẩn trương, Trịnh Đinh Đinh đột nhiên dừng lại, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì sau khi tắm xong vết thương hơi ngứa thì có thể coi là bình thường đúng không? Những thứ khác không có vấn đề gì cả!”
“Thật sao? Giọng nói của Ninh Vi Cẩn vững vàng, giọng nói hơi chậm hơn, “Tôi đề nghị cô nên kiểm tra lại một chút thì hơn!”
Nghe được trong câu nói của anh không cho phép hoài nghi, Trịnh Đinh Đinh âm thầm hít một hơn, vén áo lên, cởi khóa cài áo lót, nói một câu, “Tôi chuẩn bị xong rồi!”
Ninh Vi Cẩn xoay người lại, đến gần, giúp cô kiểm tra.
Anh cúi người xuống, chăm chú quan sát vết sẹo trên ngực trái của cô, sau đó, ngón trỏ nhẹ nhàng miết một chút dọc theo vết mổ, rồi đè lại: “Đau không?”
“Có một chút, ừ, cũng không phải. . . . . bình thường, không gọi là đau.”
Cô cảm giác tay của anh vẫn lưu luyến trên ngực trái của cô, nhẹ nhàng miết miết. Bởi vì khoảng cách khá gần, có mùi hương thanh mát quanh quẩn ở chóp mũi cô. Hơi thở ấm áp đều đặn phả lên da thịt cô. Tim cô đập loạn nhịp một hồi.
Tay của anh rời khỏi ngực cô, kêu cô giơ cao tay trái, hắn sờ nách cô hỏi, “Cô có đau không?”
Cô lắc đầu, nói: “Không có cảm giác gì.” Anh hơi dùng sức một chút, cô đột nhiên bật cười.
“Cô cười cái gì?” Anh nghiêm nghị liếc cô một cái.
“Rất nhột, thật sự rất nhột mà!”
“Cố chịu!” Anh lời ít nhưng ý nhiều.
Anh thu tay, rồi nhìn vết sẹo trên ngực cô, ngón tay sạch sẽ, có chút lại, nhẹ nhàng miết trên vết sẹo, cực kỳ nghiêm túc.
Trịnh Đinh Đinh cúi đầu thì có thể nhìn thấy anh dường như rất nghiên cứu bộ ngực cô. Mặc dù hành động của anh cực kỳ chuyên nghiệp, động tác lưu loát cũng không có hành vi sàm sỡ nào nhưng cô vẫn có chút không được tư nhiên. Chưa bao giờ có một người khác phái quan sát suồng sã nơi bí mật của cô như vậy. Lại còn quang minh chính đại xem xét nữa chứ! Cho dù đối phương là bác sĩ, mục đích cũng chỉ muốn kiểm tra xem vết thương có khôi phục được tốt hay không thôi. Nhưng dù sao cô cũng chưa gặp anh mấy lần nhưng đã có mấy lần tiếp xúc thân mật rồi. . . . .
Nhớ tới hôm ở sảnh khách sạn, ánh mắt quan sát cô, rồi dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống đối lập với thái độ cẩn thận, tỉ mị, nghiêm túc chuyện nghiệp lúc này. Cô cảm thấy khá kỳ lạ.
“Thuốc mà tôi kê cho cô, mỗi ngày cô đề bôi chứ?”
“Vâng, đêm nào cũng bôi!”
“Lần trước vết sẹo chỉ có 6 mm hiện giờ thì gần 1 cm rồi. Bề mặt về sẹo còn có chút gợn gợn, và tốc độ vết thương liền miệng rất chậm.” Anh ngẩn đầu lên, thanh âm sắc bén nhìn cô, “Cơ địa có khó liền sẹo sao?”
“Cơ địa khó liền sẹo sao? Tôi không biết, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng phẫu thuật cũng không bị thương ngoài da bao giờ.” Trịnh Đinh Đinh nhớ lại. Trừ bị muỗi cắn chảy máu ra thì cô không bị thương ngoài da bao giờ cả.
“Đến khoa da liễu kiểm tra một chút đi.” Ninh Vi Cẩn nói xong thì thu tay lại. “Nếu như cơ địa cô khó liền xẹo thì ở chỗ này lưu lại