
õi lòng đau đớn theo, có lẽ bản thân y cũng không mong đợi chuyện này, có lẽ chính y cũng đau khổ vì không kiểm soát được bản thân.
Nhưng, nếu vì sợ hãi mà bỏ rơi y…
Nàng không cam lòng, hơn nữa nếu tí nữa y lại biến thành ác ma, không gặp được y nữa thì sao? Vả lại nếu đã là ác tính, lúc đó có muốn chạy cũng không thoát. Nàng nhất định phải làm rõ chuyện này, rồi tìm cách giúp đỡ y bình thường như xưa.
Nàng từng bước lại gần y, níu nhẹ lấy áo:
– Xin lỗi, ta không nên kì thị huynh như vậy…
– Không, nàng nên rời xa ta ! – Đột nhiên y rất cương quyết – Ngay bây giờ, trước khi quá muộn!
Rời xa y ư? Mới chỉ gặp lại y có một lúc, còn chưa nói được lời tử tế nào, đã bao lâu nhung nhớ như vậy… lẽ nào từ bỏ.
Lẽ nào chỉ là do số phận, chỉ vì chút dây dưa oan nghiệt mà đành lòng buông tay như vậy, thà nàng ở lại đây, đối mặt với tất cả, còn hơn bỏ đi để hối hận mãi mãi về sau.
– Tử Thu ! – Nàng cũng cương quyết không kém – Kiếp trước kiếp sau gì chứ, ta chỉ cần biết chúng ta đã từng ở bên nhau, những ngày tháng ở y xá hoàn toàn tự nhiên và rất thật, đó nhất định là tình cảm chân thật, bản thân huynh có coi ta là Yên Nhi không? Ta hoàn toàn chỉ yêu Tử Thu này, ta không cần biết yêu ma hay nguyền rủa gì, huynh là cái gì cũng được!
– Anh Nhi …
– Không nghe ! Không nghe ! – Nàng lấy tay bịt tai, lắc đầu – Huynh phải trả lời ta, huynh có coi ta là công chúa đó không? Nếu huynh nói rằng huynh thích ta là do cảm tình hay vương vấn từ kiếp trước, ta sẽ không thèm nhìn huynh nữa!
Tuy vậy , nàng vẫn chỉ bịt hờ tai để nghe câu trả lời của y.
– Nàng so với công chúa đó ngoan cố hơn vạn lần, đanh đá hơn vạn lần, lại không biết toan tính gì, cũng không dám làm hại ai, hơn nữa…
– Được rồi, vậy là huynh thích ta vì chính con người này của ta nhé ! – Nàng nháy mắt, mỉm cười đáng yêu – Ta cũng thích con người ta đang nhìn thấy, bằng tình cảm chân thật, vì thế ta cũng sẽ không bỏ cuộc!
Ánh mắt nàng ánh lên tia sáng hi vọng lấp lánh, đúng, người con gái y yêu.
Kiếp trước hay kiếp này, y vẫn còn hỗn loạn trong chính con người mình, nhưng nhất định đây là người con gái y yêu.
Có điều, y vẫn còn sợ chính mình. Nàng chưa hình dung hết được đâu, một khi y hóa thành yêu nghiệt, một khi ma tính bộc phát. Những lúc y bình thường như thế này còn rất hiếm hoi…
Thấy gương mặt y vẫn còn do dự và không thoải mái, Vân Anh tỏ ra sốt ruột.
– Ta còn không sợ, huynh sợ gì chứ !
– Anh Nhi, dù gì cũng không được!
– Huynh thật là cố chấp!
– Người cố chấp là nàng !
Hai người họ, quả nhiên cứ gặp nhau là lại đấu khẩu như vậy, dù trong tình huống oan trái này… nhưng có lẽ đó lại là điều đặc biệt giúp họ chiến đấu lại số phận sau này…
Anh Nhi ấm ức, nói đến thế mà y còn không hiểu, đã thế tự nàng sẽ giải quyết. Ác ma gì chứ, nàng sẽ chứng minh ác ma ngàn năm cũng không lợi hại bằng thiếu nữ Vân Anh này. Nàng bèn lớn tiếng:
– Người đâu!
Tức thì lại đi ra hai cô nương mặc giáo phục.
– Giáo chủ phu nhân có gì sai bảo ạ!
Con mắt của y đang ngỡ ngàng thì nàng lại vui vẻ cười đùa:
– Thấy chưa? Họ gọi ta là phu nhân kìa! – Rồi quay sang bảo hai cô nương – Phiền các cô nương chuẩn bị cho ta một phòng thật tốt…
– Anh Nhi ! – Y vội vàng nghiêm giọng – Đây không phải chuyện đùa cợt đâu!
– Ta không có đùa cợt! – Nàng không hề muốn nghe theo y, trước mặt nàng là một Tử Thu mà nàng thân quen, có lẽ vậy mà nàng đã tạm thời quên đi tất cả sợ hãi. – Ta sẽ không để huynh gánh chịu một mình, bất cứ cái gì!
Tử Thu thực muốn ngăn cản nàng, nàng không phải vừa rồi còn sợ hãi hoảng loạn sao? Nàng không biết được đâu, mỗi ngày y đều như thay đổi thêm một chút, càng khó tỉnh táo, không cách nào chi phối bản thân, nàng nhất định không thể ở đây.
Nhưng cô nương không biết sợ trời đất kia đã tung tăng đi theo hai nữ giáo đồ, vừa đi còn vừa hứng thú nhìn ngắm kiến trúc nơi tà giáo này.
Vân Anh bây giờ mới để ý, ngoài cái lối vào cũ nát mà nàng bước vào đây, giáo phái này kiến trúc tuy dường như đã rất cũ, nhưng không đến nỗi gọi là hoang tàn, đổ vỡ, có lẽ vì nó được bao bọc trong rừng sâu thẳm ngàn năm, không chịu đựng bất cứ biến cố nào thêm, hơn nữa nhiều chỗ như sửa sang lại, lẽ nào trong lúc ma tính bộc phát, “Tử Thu” đã làm tất cả những việc này.
Nhắc đến mới nhớ, lúc nãy nhìn thấy y là yêu ma, thật nhiều thuật pháp đáng sợ, tưởng chừng chỉ thấy trong phim.
Lúc nãy … còn suýt toi mạng hay thất thân, giờ nhắc đến nàng vẫn còn thấy ớn lạnh. Dù sao, thật tình nàng vẫn chỉ muốn chấp nhận con người trước đây của y…
Hai nữ giáo đồ dẫn nàng qua một hành lang, đến một căn phòng. Nàng nhận ra cả cái di tích giáo phái này dường như toàn xây bằng đá vững chãi, loại đá đỏ quỷ quái. Căn phòng này bốn mặt đều là đá.
Hai giáo đồ dọn dẹp sạch sẽ, cúi chào rồi đi ra. Lúc này nàng nghĩ gia đình họ ở ngoài kia ắt lo lắng vì con gái mình mất tích bị lôi đến đây… Nàng thở dài, đúng là Tử Thu đã gây nhiều chuyện xấu rồi, nhất định phải làm y trở lại như xưa.
– Hừm, nơi này đúng chỉ có tà ma ngoại đạo mới sống được ! – Nàng nhìn khắp phòng, không khí ngột ngạt, dườn