
i bảo kêu cô xuống ăn đấy. – Trịnh Vũ nói lạnh tanh, anh đã trở lại là anh!!
– Không… không có gì!! Ông già… đừng hòng!! – Hương nghiến răng làm Trịnh Vũ không hiểu nàng nói gì!!
– Nè!! – Trịnh Vũ lại gọi.
– Tôi… tôi chưa đói! – Hương vẫn chưa hết ngái ngủ, nàng làu bàu nói, định nằm xuống giường!? Hình như nàng quên mất đây là cái giường của Trịnh Vũ rồi!!
– Hừ! Mẹ tôi đang đợi cô đấy! Đừng có mà lề mề. – Vừa nói anh vừa đứng dậy.
Nghe đến đây, nàng ngồi dậy. Trịnh Vũ đã “lôi” cả “mẫu thân” ra lẽ nào nàng không nể mặt!!?
– Hừ!
Nàng làu bàu bước xuống giường, vừa mới đặt chân xuống, nàng đã nhăn nhó.
– Ai!! – Hương quên mất 2 cái chân đau.
– Hừ! – Trịnh Vũ nhăn nhó!! Anh lại phải làm “xe thồ” bất đắc dĩ cho nàng rồi. – Nhắm mai đi học nổi không? – Trịnh Vũ hỏi. Anh ngồi xuống… cho nàng leo lên lưng.
– Hừ, đầu mấy thằng cha đó đá vô muốn gãy chân, bỏ xừ, mai chắc không lết nổi đi nổi quá! – Hương nghiến răng, chân nàng đến giờ vẫn còn đau, từ bé đến giờ chưa bao giờ nàng bị đau như thế!! – Con nhỏ đó, tôi mà còn gặp lại thì…
– Phì!! – Nghe giọng điệu của nàng, anh buồn cười quá xá, dù ranh mãnh đến đâu thì nàng cũng chỉ mới học lớp 12, năm sau mới lên đại học, haiz, còn bé lắm!! Mà bé thì liên quan gì nhỉ??
– Đi thôi, Trịnh Vũ!! – Hương thấy anh cứ ngồi ì một chỗ, nàng giục. – Mẹ anh mà đợi lại mách ông… à quên, ba tôi nữa!!
Anh đứng dậy, cõng theo nàng trên lưng đi xuống nhà. Hừ!! Tự nhiên rước nợ vào thân, đúng là “ôm rơm rậm bụng”.
Hình như đoán được ý nghĩ của anh, Hương khoái chí cười thầm!!
Đi đến chân cầu thang, mùi thức ăn thơm lựng khiến bụng nàng sôi lên!!
– Ha ha!! – Trịnh Vũ nhịn không nổi cười to!
– Cười này!! – Nàng vừa xấu hổ vừa tức, đưa tay… cù vào nách Trịnh Vũ, híc híc!!
– Ha ha ha ha… – Trịnh Vũ bị nàng chọc vào chỗ này thì không nhịn được mà cười như điên, anh cười mà tức muốn hộc máu!! – Ha ha… con… con tiểu yêu… tôi quẳng cô xuồng bây giờ… ha ha ha!!!
– Có giỏi thì quẳng đi, bản cô nương sẽ bấu chặt lấy anh, hà hà!! – Hương giở giọng “vong ân” gian ác!! Không hiểu sao nàng không vui gì bằng chọc phá Trịnh Vũ.
– Híc híc!! Hừ hừ!! Cô chết với tôi rồi!! – Trịnh Vũ đã dằn lại được cơn cười!! Anh nhìn nàng bằng đôi mặt xẹt ra… điện!! Anh thở hổn hển sau trận cười Hương vừa “ban” cho.
– Anh… anh… – Hương lạnh gáy, không ngờ anh nhịn giỏi thế!!
Về phần bà Trịnh, nghe tiếng cười như… lên cơn của con trai thì tò mò chạy lên, thấy Hương đang cù Trịnh Vũ, anh vừa cười, vừa khổ sở vừa cố thoát khỏi nàng thì không khỏi thở dài!! Haizz!! Bọn trẻ thời nay sao mà dám yêu nhau “công khai” thế!!
– Hai đứa, xuống ăn cơm!! – Bà hắng giọng gọi. Haizz!! Bà mà không gọi chắc bọn nó còn “ôm” nhau tới chiều.
Nghe tiếng bà Trịnh, 2 người như sực tỉnh. Trịnh Vũ nén giận để tìm cơ hội trả thù. Còn Hương thì nhe răng cười, he he!!
Bàn ăn của nhà Trịnh Vũ quả không “thẹn” với chức tổng giám đốc của ba anh. Hương nhìn đã chảy nước miếng rồi!! sáng đến giờ nàng chưa có miếng nào vô bụng!! Híc!! Đói quá!!
– Mọi người cứ ăn tự nhiên. – Lời của bà Trịnh chính là dấu hiệu bữa ăn đã bắt đầu.
Có lẽ Phong là người nhập tiệc hăng say nhất, tay anh gắp lia gắp lịa, miệng nhai, lâu lâu lại còn khen đồ ăn ngon quá.
– Ăn nhiều vô đi con!! – Bà trịnh nói Hương mặc dù nàng cũng đang ăn. – Ăn gì mà ít vậy, sau này có bầu thì làm sao em bé nó khoẻ?
– Hả? Bầu?
Nghe mấy lời “vàng ngọc” của bà Trịnh, nàng suýt phụt thức ăn ra, bầu nào??
– Thì bầu với thằng Vũ đó con!! – Lần này đến lượt Trịnh Vũ suýt “phun châu nhả ngọc”. Cái gì?? Anh không ngờ mẹ anh lại nói chuyện này oang oang giữa mâm cơm.
Không hẹn mà anh và nàng nhìn nhau. Bầu hả, còn lâu!! Cả 2 cái đầu cùng nghĩ.
Hừ! Đàn bà có chết hết cũng đừng hòng!! Trịnh Vũ nghĩ thầm!!
Hương nghiến răng!! Không bao giờ!!
– He he, bác lo gì, từ từ rồi cũng có mà bác! – Phong nói. – Ơ ơ… – Bắt gặp 2 tia nhìn muốn “ăn tươi nuốt sống” của Hương và Trịnh Vũ, anh im bặt.
– Ăn cơm đi! – Trịnh Vũ lạnh lùng lên tiếng để cắt ngang chuyện “bầu bí”, mọi người lại tập trung vô xơi cơm.
…
– Con xong rồi! – Trịnh Vũ đặt chén đánh cộp xuống bàn, lạnh lùng đi lên!!
– Ê!! Trịnh Vũ, đợi đã!! – Hương vội vàng nuốt trôi miếng cơm, gọi với theo anh. Không có anh thì nàng đi bằng niềm tin à??
Nghe tiếng Hương gọi, anh quay lại. Nhìn thấy nàng 2 hay giơ ra vẫy vẫy đòi bế, cắp mắt gian sảo nhìn nịnh mình thì anh không khỏi cười thầm. he he!! Phải rồi! Lên kia anh sẽ đóng cửa… trị nó!!
Trịnh Vũ cười gian ác tiến về phía Hương, lúc anh cúi xuống bế nàng, anh thì thầm gia ác.
– Lên đây, “anh” sẽ cho “em” biết tay!!
– Thử xem!! – Hương thách, nàng tóm chặt lấy cổ anh. Nàng muốn xem thử Trịnh Vũ làm cách nào để trị nàng!
Thấy 2 đứa công khai “ôm ấp”, bà Trịnh mừng thầm, thế này thì ” ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi…”, he he!!
Chương 22: NGỦ TRƯA!!
Trịnh Vũ ôm nàng lên phòng, quẳng “phịch” xuống giường, anh đi thẳng vô phòng vệ sinh… lấy bàn chải đánh răng!! Đánh răng xong rồi tính!!
– Ê, Trịnh Vũ, có bàn chải không? Cho tôi 1 cái đi!! – Đang đánh răng đã nghe tiếng í ới