
ễm không?Tôi: Không đâu, chỉ là không chữa được.Mẹ già: Mau về đây, tốt nhất là mẹ con ta cho nó ít tiền, điên thật, mắc bệnh rồi mà còn lợi hại hơn người bình thường, trước giờ mẹ không thích cậu ta lắm, giờ thì thật đúng ý mẹ .Tôi đau đớn về nhà.Nỗi đau bị đá của tôi đối với mẹ tôi mà nói là tình sâu nghĩa nặng.Mẹ tôi an ủi tôi, bố tôi cũng tới nịnh tôi mấy câu.Lần đầu tiên, tôi khóc.Tôi khóc to hơn.Con mẹ nó, tôi vừa xinh vừa tốt, công việc tốt, tính cách tốt, nhân phẩm tốt, thế mà lại bị đá, vậy mà cái tên đàn ông chết tiệt kia lại tiêu hao tuổi thanh xuân tươi đẹp của tôi, nói đá là đá, ngọt nhạt cái đ’, tôi nhổ vào!Mẹ tôi thấy vậy cảm động nói:“Cái đứa này, trọng tình nghĩa, giống mẹ”.Cuộc sống vẫn tiếp tục, tôi thừa biết rằng chỉ có tình thân mới thương xót vết thương của tôi, nỗi đau của tôi, quý trọng tôi, thế nhưng trong mắt những người không thương xót bạn thì nỗi đau và vết thương của bạn chính là vở kịch miễn phí cho người ta xem.Từ trước đến giờ tôi không bao giờ khóc trước mặt ai ngoài mẹ tôi, đương nhiên, ngoài bà tám màu tím hoa thủy tiên này ra, tôi không những bị mẹ trêu cho phát khóc, tôi cũng làm mẹ phát khóc, cái này không tính~Nghỉ ngơi hai ngày rồi đi làm, tinh thần lại phấp phới.Bị đá, bị phản bội đều là kết cục đã định, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, công việc vẫn phải làm.Đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt đồng tình, tôi không lý giải được.Hỏi cái biết ngay, Tiểu Vy và Tiểu Tản đã diễn màn ân ái trước khi tôi đến.+++(4)Chuyện tôi và Tiểu Tản chia tay, không không, tôi bị Tiểu Tản đá, cả công ty đều biết chuyện này rồi.Chết tiệt, tiện nhân! Đồ đểu! Đồ tồi!Tôi ngửa mặt lên cười và nói với đồng nghiệp: “Aiz, chẳng có cách nào khác, cô em xinh đẹp quả là lợi hại, chúng tôi thực sự chia tay rồi”.Có người cười đểu, có người vui thầm, có người đồng tình.Tôi chả để ý nhiều thế làm gì, tôi thầm mắng trong bụng:Tiện nhân, tôi X con mẹ anh, tôi mắng tổ tông nhà anh, tôi đánh mẹ anh, tôi đá bà anh………………….Tôi phát hiện ra những câu mắng này không chỉ làm cho tâm trạng tôi vui hơn mà còn khiến cho hiệu quả công việc của tôi hiệu quả hơn!Thỉnh thoảng, tôi chạm mặt Tiểu Tản, anh ta lẳng lặng nhìn tôi.Hứ, nhà cửa đã chuyển hộ khẩu sang tên tôi rồi, mẹ già cô còn có gì đáng sợ?!Tôi âm thầm nói với bản thân, tên tiện nhân này, bệnh tật đầy người, vận đen đầy người, ai gặp người đó không may, ai thấy người đó buồn nôn.Tôi lạnh lùng nhìn lại, Tiểu Tản vô cùng ngạc nhiên với phản ứng của tôi.Có thể nụ cười hôm đó của tôi mang lại cho anh ta cảm giác là tôi rất lý trí, không làm người yêu thì làm bạn bè, nếu như cái cô Tiểu Vy đó không chơi nữa, lại quỳ xuống trước mặt tôi, tôi vẫn có thể bù đắp? Bao năm nay những điểm tốt của tôi chắc nói mãi không hết được, ngoài việc cảm thấy mỏi mệt ra, tính ra tôi cũng là cô vợ hoàn hảo đấy chứ!Đương nhiên, miệng có hơi thối một tí, ha ha ha!Sao có thể thế được cơ chứ?Tự tìm đến nỗi nhục không phải là việc của tôi!Nếu như mọi người đều có phần, vậy thì nên chia cho sạch sẽ rõ ràng chứ, làm bạn bè quái gì chứ? Anh chính là kẻ thùcủa tôi.Tôi lạnh lùng đi qua anh ta, tiện nhân, tôi không thèm nói câu nào, nếu bảo tôi nói, tôi chỉ nói một chữ: “Cút”.Tan ca về nhà, tôi lại giả vờ ngây thơ lừa gạt sự đồng tình từ mẹ tôi.Tôi luôn là một người mạnh mẽ, về cơ bản, chẳng có gì khiến tôi gục ngã cả.Huống hồ là một thằng đàn ông, một thằng đàn ông thay lòng đổi dạ. Chương 3 : BMW đẹp traiCuối tuần, chán quá đi!Ở nhà dọn dẹp vệ sinh, tự nhiên mặt mũi lem luốc hết cả lên.Chết tiệt, nếu như không phải dạo này ăn dựa vào mẹ nhiều quá thì tôi không bao giờ làm nô bộc cho mẹ đâu =.=Dọn dẹp vệ sinh với tôi mà nói chẳng khác gì tự đày đọa bản thân.Khó khăn lắm mới làm xong, tôi kéo cây lau nhà ra ngoài cửa đứng, gió nhẹ thổi qua gương mặt đỏ hồng của tôi, như cầm vũ khí trong tay, tôi đứng ở giữa cửa, dùng cây lau nhà đỡ cơ thể mệt mỏi mềm như bùn của mình, đợi gió thổi thổi cho khô và chờ mẹ về nhà khen thưởng.+++(5)Đột nhiên, một chiếc BMW dừng lại trước mặt tôi.Cửa mở, một phong cách quý phái tỏa ra, người đó mặc comple, thắt cà vạt, cả người toát ra vẻ ta có tiền, ta có nhân dân tệ, ta có cá tính, ta có thẻ tín dụng cao cấp, người đàn ông như thế đang xuất hiện trước mặt tôi.Đẹp, đẹp trai, thực sự là rất đẹp trai.Dựa vào cây lau nhà, tôi suýt chút nữa là ngã lăn ra, thay đổi tư thế, tiếp tục nhìn anh chàng đẹp trai đi tới trước mặt tôi. Anh ta nhìn cô gái mặt mày lem luốc bên cây lau nhà – tôi chứ ai, và nhẹ nhàng hỏi: “Cô là Tiểu Nam à?”.Tôi đột nhiên muốn quay lưng lại, dùng nước bọt vuốt lại tóc cho thẳng, ném phăng cây lau nhà đi, quay lại cười duyên một cái, thay đổi nghìn độ: Là tôi.Thế nhưng tôi không có cơ hội.Tôi nắm chặt cây lau nhà, tháo vội cái tạp dề xộc xệch, đưa tay lên cào cào lại mái tóc rồi xấu hổ đáp: “Là tôi, tìm tôi có việc gì không?”.Anh chàng đẹp trai: “Tôi là bạn trai của Tiểu Vy, muốn tìm cô để nói chuyện”.Hả?Tìm tôi nói chuyện, có gì đáng nói chứ? Tôi còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì đã cảm thấy quanh mình có người đi tới.Nhìn kĩ lại hóa ra người đi đi lại lại q