
g lên, ánh mắt hấp dẫn, quyến rũ với hàng lông mi dài như vẽ:
“Hôm nay cậu được nghỉ, cậu đưa Phong Tín Nhi tiểu thư đi chuẩn bị lễ phục cho bữa tiệc tối nay ở Bạch gia nhé”.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tề!” Phong Tín Nhi vui sướng siết chặt hai tay, đôi mắt xinh đẹp trong veo lấp lánh.
Nhiếp Phong khóc thầm. Đi mua quần áo với con gái, lại là một cô nàng nổi tiếng khó tính, Tề Hạo, cậu đúng là giết người không cần đao mà!
Nhiếp Phong vẻ mặt như đưa đám dẫn Phong Tín Nhi rời đi, tay Tề Hạo đặt trên nắm cửa, chỗ này vẫn còn ấm. Nhớ đến đôi mắt sáng rực giấu phía sau cặp kính gọng đen, đột nhiên anh rất muốn gặp cô.
Chương 43 : Bùng nổ trong im lặng
Kỷ Hiểu Nguyệt từ tầng 48 xuống văn phòng của mình, cô hoàn toàn bị “quay hội đồng”.
“Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt, vừa rồi cậu có gặp được Tổng giám đốc không?”
“Hiểu Nguyệt! Cô nàng này! Rốt cuộc cô đã thông đồng với Trợ lý Nhiếp như thế nào vậy? Cao tay thật! Đến cả Trợ lý Nhiếp mà cũng thu phục được!”
“Hiểu Nguyệt, sao cậu xuống đây nhanh vậy, Tổng giám đốc có nói chuyện với cậu không?”
…
“Kỷ Hiểu Nguyệt!” Một âm thanh cao chót vót làm gián đoạn mọi lời bàn tán. “Phù thuỷ già” hừng hực sát khí: “Đến văn phòng của tôi!”
Những ánh mắt ghen tị giờ chuyển thành “phù thuỷ già” muốn thẩm vấn “phù thuỷ nhỏ” đây mà.
“Mau đi đi Hiểu Nguyệt, lát nữa bọn mình hỏi cậu tiếp nhé!” Một giọng nói khẽ khàng vang lên phía sau Kỷ Hiểu Nguyệt. Cô đau khổ nhận ra, lỗ tai của mình lại sắp bị tra tấn.
Lưu Dĩnh hôm nay sát khí hừng hực, mỗi một câu nói ra, đôi mắt phía sau cặp kính gọng đen kia đều như bắn ra tia lửa. Quá rõ ràng, chuyện Nhiếp Phong tìm cô lên tầng 48 đã kích động đến “phù thuỷ giả”. Vì thế Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ có thể ngoan ngoãn đợi cho “bão táp”đi qua.
Khi Kỷ Hiểu Nguyệt từ Phòng Lưu Dĩnh đi ra, tài liệu cô ôm trong tay cao quá đầu, đủ để cô làm ba ngày ba đêm không ăn không uống.
Bực mình thật đấy! Vì sao lần nào dính đến cái gã Tề Hạo kia cô cũng gặp xui xẻo vậy!!!
“Hiểu Nguyệt…” Một tiếng gọi nhẹ, ẩn chứa sự cảm thông vang lên.
“Câm miệng! Nếu ai trong mấy người các cô còn tiếp tục hỏi tôi về tên Tổng giám đốc bỉ ổi ấy, tôi sẽ giết người đó!” Kỷ Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng nổi điên.
Sau lời nói ấy của cô là sự yên tĩnh đầy chết chóc. Một sự yên tĩnh rất không bình thường.
Cuối cùng, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng đẩy được núi tài liệu trước mặt ra và… cô đã hiểu
“Tổng giám đốc, xin chào anh, nghe nói anh tốt nghiệp ở Kiếm Nam, tôi cũng vậy!”
Tổng giám đốc sẽ phản ứng như thế nào? Nổi giận? Hay là kinh ngạc? Hay là… Tiếp theo cô nên làm gì đây? Giống như những lần trước, nhân lúc Tổng giám đốc còn chưa kịp phản ứng cô sẽ bỏ trốn luôn?
Kỷ Hiểu Nguyệt còn đang quay cuồng bấn loạn, Tề Hạo đã nở một nụ cười hấp dẫn, gương mặt đẹp trai bởi vậy càng thêm rạng ngời, rực rỡ hơn.
Ngay lúc Kỷ Hiểu Nguyệt đang chuẩn bị rút tay về để bỏ trốn, Tề Hạo đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô:
“Chào em, tiểu sư muội”.
Chương 44 : Gã ta có ý đồ gì vậy?
Tiểu sư muội…
Câu nói của Tề Hạo khiến Hiểu Nguyệt tức nổ đom đóm mắt. Cô nhớ Tề Hạo từng hỏi cô vì sao cô học quảng cáo mà lại đăng ký làm thư ký, nói cách khác, Tề Hạo đã nắm rất rõ thông tin của cô. Hẳn là bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể biết được cô đang nói thật hay nói dối.
Không ngờ anh ta lúc này lại phối hợp rất ăn ý còn gọi cô là “tiểu sư muội”! Anh ta mất trí? Hay còn có ý đồ gì khác?
Đôi mắt sáng của Kỷ Hiểu Nguyệt lần đầu tiên vì kinh ngạc mà ngây ra, khoé môi Tề Hạo lại khẽ nhếch lên. Trong đầu Tề Hạo lúc này hiện lên hai từ: Nắm tay.
Anh không ngờ mình nắm được đôi tay nhỏ bé mềm mại kia trong hoàn cảnh này, nhưng nói thật, hai từ “nắm tay” này đối với Tề Hạo vô cùng xa lạ. Ít nhất trong kinh nghiệm quá khứ của anh, bước này thường được bỏ qua!
Đây hình như là lần đầu tiên anh nắm tay người khác. Thật không ngờ anh cũng có ngày này! Nhưng… hình như cảm giác này cũng không tệ.
Khoé môi Tề Hạo lại một lần nữa khẽ nhếch lên, trong bàn tay to lớn của anh, bàn tay cô cực kỳ nhỏ bé, lại đặc biệt mềm mại. Lúc này, Tề Hạo thật không muốn buông tay cô tiểu hồ ly ra. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng xoa lên làn da cô.
Mọi người chọn cách xem nhẹ việc Tổng giám đốc của họ không đứng đắn với nhân viên cấp dưới trước mặt nhân viên văn phòng, nhất trí đồng ý Kỷ Hiểu Nguyệt đã phạm tội ác tày trời, cô ta đã chủ động mê hoặc Tổng giám đốc độc thân siêu cấp, tình nhân trong mộng của các cô!
Mọi người xem, cô ta cứ nắm tay Tề Hạo không chịu bỏ ra!
(Linh hồn bé nhỏ của Kỷ Hiểu Nguyệt đang gào lên: “Rõ ràng là anh ta cầm tay tôi không chịu bỏ ra cơ mà! Gì mà dàn xếp! Gì mà chủ dộng? Gì mà chỉ cây dâu mắng cây hoè? Gì mà đổi trắng thay đen? Hoá ra là thế này đây!)
Kỷ Hiểu Nguyệt run rẩy, cuối cùng cô đã nhận ra rằng Tề Hạ còn xảo quyệt, vô liêm sỉ hơn cô gấp vạn lần. Đến khi ý thức được việc nên thu tay về, cô đã nhiễm nhiên trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Gần như cùng lúc, Tề Hạo cảm thấy nếu còn không buông tay ra, cô hồ ly nhỏ này sẽ bị ánh mắt từ bốn phương tám hướng giết chết.
Lập tức, hai bàn tay nhanh c