
là nghĩa lý gì?
Nói đoạn liền xăm xăm vác dao ra cắt mấy miếng thịt đùi Lý Quỷ, lấy nước rửa sạch, rồi đem vào đống than lửa vừa nướng vừa ăn, ăn một lúc no nê rồi đem xác Lý Quỷ vất vào giữa nhà, mà châm một mồi lửa đốt lên, rồi đem dao khoác gói ra đi.
Khi về tới Đổng Miếu, mặt trời đã xế non tây, Lý Quỳ liền đi thẳng vào nhà, đẩy cửa bước vào, thấy mẹ già đã mù cả hai mắt, mà đương ngồi niệm Phật ở trên giường. Người mẹ thấy tiếng kẹt cửa, bèn hỏi lên rằng:
– Ai vào đó?
Lý Quỳ chạy đến gần mà đáp rằng:
– Thưa mẹ thúng, đựng mấy cái quần a, Thiết Ngưu con đã về đây.
– Con ta đấy à? Con đi đâu lâu thế? Anh con ở nhà đi làm thuê mướn cũng chỉ đủ nuôi miệng, không lấy đâu được mà cung phụng cho mẹ tử tế…Mẹ thường thường lại nhớ đến con, khóc mãi thành ra hỏng cả đôi mắt đây…Con ơi! Lâu nay con thế nào?
Lý Quỳ nghe hỏi, thì nghĩ thầm rằng:
– Nếu ta nói đi lạc thảo ở Lương Sơn, thì tất mẹ ta không bằng lòng…Bất nhược ta nói dối cho xong…
Nghĩ đoạn liền đáp rằng:
– Thiết Ngưu con bây giờ được làm quan, con định đón mẹ đi đây…
Người mẹ nói:
– Nếu thế thì hay lắm, nhưng mẹ đi thế nào được mà đi hỡi con?
– Thiết Ngưu xin cõng mẹ ra đến đường cái, rồi tìm xe đi là được rồi…
– Con hãy đợi anh con về, tìm hỏi xem sao?
– Thưa mẹ đợi anh con làm gì, để con xin cõng mẹ đi thôi?
Lý Quỳ nói xong, vừa toan cõng mẹ đi, thì thấy Lý Đạt xách một cái lẵng cơm ở ngoài đi về, Lý Quỳ vội vàng cúi lạy mà rằng:
– Ca Ca lâu nay em không được gặp.
Vừa nói dứt lời, thì Lý Đạt hất ngay rằng:
– Mày còn về đây làm gì nữa? Lại định làm khổ đến người ta nữa hay sao?
Người mẹ nghe tiếng Lý Đạt thì phân thuyết rằng:
– Thiết Ngưu bây giờ nó làm quan rồi, nó về đón ta đấy mà…
Lý Đạt nói:
– Mẹ đừng tin đồ thối thây làm gì…Lớp trước nó mới đi đánh nhau giết người, làm cho tôi phải bị gông bị trói khổ nhục trăm chiều…Sau nó lại nhập đảng với bọn Lương Sơn, mà đánh cướp pháp trường, phá hại ở đất Giang Châu, rồi lên ở Lương Sơn làm giặc, quan hiện đương tư giấy truy nã các nơi không được, vừa rồi tôi suýt nữa cũng bị Quan Tư bắt bớ, sau nhờ có ông tài chủ chống chế giúp cho, nói là nó đi mười mấy năm nay, không thấy về nhà, mà cũng không biết nó ở đâu, cái đó là đứa nào gian trá, hoặc trùng tên trùng họ mà khai liểu khai lĩnh là quê quán ở đây thôi. Rồi lại đút lót tiền khắp cả mọi nơi bây giờ mới thoát thân được. Hiện nay Quan Tư đương treo giải thưởng ba ngàn quan bạc để bắt nó đây kia… Đồ ấy không chết đi, lại còn về nhà này để nói láo hay sao?
Lý Quỳ nói:
– Ca Ca không nên nóng tính, bây giờ anh em ta cùng lên ở núi cả, có thú hơn không?
Lý Đạt cả giận toan xông lại đánh Lý Quỳ, song sợ sức mình yếu đuối không thể nào địch nổi Lý Quỳ. Liền vất lẵng cơm xuống đất, rồi quay đi thẳng. Lý Quỳ thấy vậy, trong bụng ám tưởng rằng:
– Anh này đi tất là báo người về bắt ta đây, nếu ta không chạy mau, thì khó lòng mà thoát được!.. Ừ…Xưa nay anh ta chưa được trông thấy thoi bạc lớn bao giờ, nay ta để lại đây cho một đĩnh bạc lớn năm mươi lạng, thì khi trở về trông thấy, tất là không đuổi bắt ta nữa.
Nghĩ đoạn liền cởi khăn gói lấy ra một đĩnh bạc rất lớn bỏ ở giường, rồi gọi mẹ mà nói rằng:
– Con xin cõng mẹ đi thôi.
– Con cõng mẹ đi đâu?
– Mẹ bất tất phải hỏi, con cứ cõng mẹ đi, hễ được sung sướng thì thôi… .
Nói đoạn cõng mẹ lên lưng, rồi một tay cầm dao bước ra cửa theo lối tắt mà đi.
Suối rừng lặn lội sá chi,
Quyết đem tấc cỏ đền nghìn ba xuân,
Bâng khuâng bước một ngại ngần,
Ai ơi! Hiếu tử trung thần được bao
Bấy giờ Lý Đạt căm giận Lý Quỳ, vội vàng đến báo với tài chủ, đem mấy tên trang khách về nhà để bắt. Khi về tới nơi, thấy Lý Quỳ cùng mẹ đều mất cả, duy còn có đĩnh bạc để chơ vơ ở giữa giường, Lý Đạt liền tự nghĩ một mình rằng: Thằng này để bạc đây, rồi cõng mẹ đi, tất có bọn Lương Sơn Bạc đến đây bàn với hắn, nếu bây giờ ta đuổi, thì không khéo bị nguy chứ chẳng chơi. Thôi, nếu mà nó mang mẹ đi, chắc cũng được là khoái hoạt, không cần gì mà phải đuổi theo cho bận. Chàng nghĩ vậy, liền bảo với đám trang khách rằng:
– Thiết Ngưu nó cõng mẹ tôi đi, không biết rằng đi vào lối nào? Ở đây đường ngang ngõ tắt cũng nhiều, khó lòng mà tìm được hắn, thôi đành mặc thây hắn là xong.
Bọn trang khách thấy Lý Đạt nói vậy, thì cũng lảng vảng quanh quẩn một lúc, rồi kéo nhau đi cả. Nói về Lý Quỳ một mình cõng mẹ ra đi, trong bụng còn e sợ Lý Đạt đuổi theo, chàng bèn lặn lội lần theo những đường hẻo lánh trong non, mà không dám thò ra lối rộng. Chàng đi mãi đến tối, mới tới núi Nghi Lĩnh, xung quanh không xó nóc nhà nào ở đó, đành phải cõng mẹ đi sang bên kia núi, để tìm nơi ngủ trọ. Bấy giờ trăng sao vằng vặc phong cảnh vắng teo, người mẹïthì hai mắt mù lòa, không biết rằng trời đã tối khi Lý Quỳ cõng mẹ đến sườn núi, người mẹ bảo với Lý Quỳ rằng:
– Con ơi! Con kiếm cho mẹ hớp nước để mẹ uống…
– Thưa mẹ, để qua núi này tìm nhà trọ, rồi ăn uống một thể.
– Khốn nạn! Trưa hôm nay mẹ đã ăn cơm khô, bây giờ khát lắm, không chịu được con ạ!
– Vâng, con cũng khát cháy cả cổ đây, nhưng cũng đợi qua núi, thì mới có nước đ