
ôi càng ngờ lắm.
Nói xong lại hỏi luôn rằng:
– Nương tử ơi! Phu quân nàng sao không thấy ở đây?
– Thưa ngài đàn ông nhà tôi đi xa vắng chưa về.
– Nếu vậy nàng ở đây một mình có lẽ buồn lắm…
Mụ hàng mỉm cười trong bụng rồi nghĩ thầm:”Thằng tù này muốn chết chăng? Đến đây lại toan đùa bỡn với bà, thực là thí thân vào lửa, chả còn trách lỗi tại ai, để ta liệu cho… ” Mụ nghĩ vậy liền bảo Võ Tòng rằng:
– Thôi, đừng nói đùa nữa, hãy uống mấy cốc rượu, rồi ra đằng sau mà nghỉ mát. Hôm nay muốn ngủ ở đây… nhà tôi cũng rộng không can gì…
Võ Tòng nghe nói đoán chắc là chị chàng này nham hiểm không vừa, liền đáp rằng:
– Nương tử ơi! Rượu này nhạt lắm, trong nhà có rượu nào tốt cho tôi mấy chén khác.
– Vâng, có rượu tốt ngon thơm hơn, nhưng chỉ vì khí đục một chút.
– Được, càng đục càng hay…
Mụ hàng cười thầm trong bụng, rồi lấy một bình rượu rất đục đem ra.
Võ Tòng xem xong khen rằng:
– Ừ! Hạng rượu này mới là rượu ngon, nhưng phải hâm nóng uống mới tốt.
– Vâng, thế thì ngài sành lắm, để tôi xin đem hâm.
Nói xong cầm bình rượu quay ra, cười thầm trong bụng mà rằng: “Thằng tù này phải chết, uống thuốc mê lại đòi uống nóng, thế thì càng chóng lắm…
Hôm nay may mình được món hàng tốt”.
Khi hâm rượu nóng xong rót vào ba chén mang ra, rồi cười mà nói rằng:
– Ngài thử nếm rượu này xem?
Hai công sai vớ được rượu, thì nhắm mắt vào uống ngay. Võ Tòng lại bảo mụ hàng rằng:
– Nàng ôi! Thịt hết rồi tôi không quen uống rượu suông được, nàng thái ít thịt nữa ra đây, cho tôi nhắm rượu.
Mụ kia vâng lời quay vào. Võ Tòng liền cầm chén hắt vào tường, rồi giả vờ tắc lưỡi khen rằng:
– Ngon… rượu ngon, nhưng mà bốc lắm thì phải?
Mụ hàng thấy Võ Tòng khen vậy, chắc rằng đã uống rồi, bèn không thái thịt thà gì nữa liền quay ra kêu lên rằng:
– Ngã ngã mau…
Quả nhiên mụ vừa nói xong thì hai anh công sai đờ mồm nhắm mắt, rồi ngã lăn xuống đất, Võ Tòng cũng lờ đờ hai mắt, rồi sau nhắm mắt chặt lại mà ngã ra bên cạnh ghế.
Bấy giờ thấy mụ hành cười ha hả mà rằng:
– Được lắm, cho bây tinh bằng ma qủy, cũng phải uống thuốc rửa chân của bà…
Nói đoạn liền gọi Tiểu Nhị, Tiểu Tam mau ra đây. Chợt thấy thằng xuẩn hán ở đâu huỳnh huỵch chạy đến, khênh hai anh công sai đi trước. Mụ hàng kia chạy đến chỗ hàng rờ vào bao phục của mọi người, thấy sẵn có tiền nong ở đó, thì phá lên cười rằng:
– Hôm nay vớ được ba món hàng hoá, đủ làm bánh bao trong hai ngày nữa.. Rồi lại có được tiền nong đây.
Nói xong xách cả khăn gói bao phục vào lối trong. Một lát thấy hai thằng xuẩn hán chạy ra khiêng Võ Tòng, nhưng sức yếu không khiêng nổi, nằm đườn đườn ở dưới đất, nghe chừng nặng tới trăm cân. Lại thấy mụ hàng kia quát lên rằng:
– Đồ chết dẫm này, chỉ biết ăn thôi, không được việc gì cả, có thế cũng phải đến bà ra tay. Thằng béo này lúc nãy lại dám đùa bỡn với bà đây. Được, nó béo thế này để làm thịt bò, còn thằng gầy kia thì làm thịt trâu cũng được… Hãy vác vào làm thịt thằng này đã.
Nói đoạn, cởi cả quần ngoài và áo ra để trần trùng trục, rồi cúi xuống cắp bổng Võ Tòng lên như không vậy. Võ Tòng thừa thế ôm lấy bụng người đàn bà, rồi cho hai chân xuống đánh vào khủy chân mụ kia một cái ngã ngửa hẳn ra, rồi ngồi tót lên trên. Bấy giờ chị chàng ta kêu lên như cháy đồi, rồi hai thằng xuẩn hán đổ xô ra, bị Võ Tòng quát cho một tiếng, anh nào anh nấy tái xanh cả mặt lại, mà không dám xông vào đấy nữa. Chị chàng kia bị Võ Tòng nén chặt xuống mặt đất, không sao mà cựa được, bèn kêu van rằng:
– Xin hảo hán tha cho tôi.
Vừa hay khi đó có một chàng gánh một gánh củi, đến đâu ở cửa, rồi bước vào trông thấy như thế, thì kêu lên rằng:
– Xin hảo hán bớt giận, hãy tha thứ cho… tôi sẽ thưa chuyện hầu ngài.
Võ Tòng đứng phắt dậy giơ chân trái lên đạp giữ lấy người đàn bà ấy, rồi nắm lấy hai tay quyền mà quay ra nom người kia. Anh chàng kia đầu chít khăn đầu rìu, mình mặc áo vải trắng, chân quấn lá đáp, đi đôi giày gai, lưng thắt dây bao, mặt dài như ba đầu ngón tay chéo, hơi lúng phún mấy cái ria, vào trạc hăm nhăm hăm sáu tuổi.
Chàng ta trông thấy Võ Tòng thì khoanh tay đứng lễ phép mà nói rằng:
– Xin hảo hán cho tôi biết đại danh?
– Ta đây là Võ Đô Đầu, tên Tòng không cần chi phải dấu diếm.
– Chẳng hay ngài đánh hổ ở núi Cảnh Dương đó chăng?
– Phải.
Anh chàng kia vội thụp xuống mà đáp rằng:
– Chúng tôi nghe tiếng ngài đã lâu…
Võ Tòng hỏi:
– Có phải anh là chồng người đàn bà này không?
– Bẩm vâng… Nó ngu dại không biết gì, xin Đô Đầu tha cho.
Võ Tòng nghe nói, tha cho mụ kia dậy, rồi hỏi rằng:
– Ta trông vợ chồng nhà anh cũng không phải người vừa, tên họ là chi, xin cho được biết?
Chàng chưa kịp trả lời, vội bắt vợ ăn mặc tử tế, để ra bái tạ Đô Đầu trước.Chị Chàng kia bái tạ, Võ Tòng liền xin lỗi rằng:
– Vừa rồi trót lỡ không biết, xin Tẩu Tẩu tha lỗi cho.
Chị chàng kia cũng khiêm tốn mà rằng:
– Đó là lỗi tại tôi không được biết ngài, xin bá bá bỏ qua đi cho, xin mời bá bá hãy ngồi vào chơi đã.
Võ Tòng lại hỏi:
– Hai bác tên họ là chi, sao lại biết tên tôi?
Chàng kia đáp:
– Tôi họ Trương tên Thanh, trước coi chùa Minh Quang