Duck hunt
Thương em vào lòng

Thương em vào lòng

Tác giả: Thuần Bạch Xuẩn Bạch

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322985

Bình chọn: 8.00/10/298 lượt.

một Dư Hạc luôn lãnh đạm, trầm mặc phải bày ra bộ dáng rên rỉ đượm đầy nước mắt trên giường đã cảm thấy toàn thân đều nóng ran lên, khiến hắn gần như mất đi lý trí.

Hắn hít sâu một hơi, một phen cởi áo ngoài mình ra, nhào tới.

“Ưm…” Như cảm nhận được sức nặng từ một người khác bên trên, Dư Hạc cực kì khó chịu hừ một tiếng.

Kiều Tân Hạo cúi người hôn lên cổ Dư Hạc, tròng mắt lóe lên tia hưng phấn, “Vậy là đúng đấy, ngoan, chính là như vậy. Không được từ chối tôi, chẳng phải em rất nghe lời sao ? Mặc kệ tôi bảo em làm gì em đều nghe theo mà, cớ gì bỗng nhiên không ngoan nữa ? !”

Hắn vừa nói vừa cởi bỏ từng cái nút áo tây trang của Dư Hạc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cực sâu.

Hắn cảm thấy cả người mình đã bắt đầu nóng lên, trước mắt dần trở nên mơ hồ không nhìn rõ, chỉ thấy mỗi khuôn mặt thanh tú đang ngủ say của Dư Hạc. Hắn từng tấc từng tấc vuốt ve da thịt Dư Hạc, mặc cho một sự kích động khô nóng xông lên óc hắn, khiến cho đầu óc hắn dần trở nên mê muội.

Tốt, ngoan, cứ ngoan ngoãn như vậy đừng động đậy.

Hắn cơ hồ sắp mất đi ý thức của mình, nương theo bản năng hôn lên xương quai xanh của Dư Hạc, chậm rãi hôn…

Thẳng đến khi hắn nhắm mắt lại, ghé xuống trên người Dư Hạc, hoàn toàn lâm vào ngủ say.

“Rầm !” Đúng lúc này, Dư Hạc đột nhiên mở hai mắt ra, cậu dùng một tay trực tiếp gọn lẹ đẩy Kiều Tân Hạo xuống giường, tạo ra một tiếng vang không nhỏ.

Cậu cau chặt lông mày, tràn ngập đôi mắt là sự chán ghét, cầm lấy áo gối trên giường lau lau qua chỗ vừa rồi bị Kiều Tân Hạo hôn lên, lúc mới đứng dậy, lạnh lùng nhìn lướt qua người té trên mặt đất đã mất đi ý thức, hừ nhẹ một tiếng.

“Cộc cộc cộc.” Một tràng gõ cửa vang lên.

Dư Hạc hấp hé môi, không quan tâm Kiều Tân Hạo té nằm dưới sàn nữa, trực tiếp bước ra mở cửa phòng.

Lý Y Dương một tay chống cạnh cửa, mỉm cười với cậu, “Cậu ta đã hôn mê ?”

Ánh mắt Dư Hạc cơ hồ sắp phóng ra băng, cậu liếc xéo Lý Y Dương một cái, lập tức đi vào phòng. Lý Y Dương cũng không thèm để ý thái độ của cậu, băng băng theo sát phía sau. Y nhìn Kiều Tân Hạo không biết vì sao lại nằm dưới đất, nhẹ bật cười, “Này, có cần như vậy không, nhẫn tâm để người ta nằm trên mặt đất thế kia à ?”

“Không một đạp giết chết cậu ta là may cho cậu ta rồi.” Dư Hạc đi sang một bên nhặt quần áo của mình bị Kiều Tân Hạo lột xuống, đi vào phòng tắm, nhìn vào gương cẩn thận sửa sang lại trang phục, vẻ mặt vừa nghiêm trọng lại nghiêm túc.

“Này, cậu nhanh một chút không được sao.” Lý Y Dương đem Kiều Tân Hạo ôn nhu đặt lại lên giường, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Kiều Tân Hạo một chút, “Tôi còn đang chờ làm hắn đấy !”

Dư Hạc xoay đầu lạnh lùng liếc nhìn Lý Y Dương, lập tức ngay cả không khí cũng lạnh xuống mấy độ. Lý Y Dương bất đắc dĩ xoa tay, “Ha ha, tôi biết cậu hiện giờ tâm trạng không được tốt, nhưng tôi cũng rất sốt ruột a !”

Dư Hạc không nói gì, đưa mắt nhìn sang hướng camera. Cậu giơ tay lên, từ trong túi áo lấy ra thứ gì đó trông như cái nút, nhẹ nhàng ấn xuống.

Điểm sáng đỏ trên camera tức khắc lóe lên.

“Chúc anh suôn sẻ, nhớ chú ý đừng để mặt mình bị thu vào, đoạn phim này sẽ đồng thời được chuyển tiếp sang máy tính của tôi. Tôi không đảm bảo trong tương lai mình sẽ đem món đồ này ra uy hiếp anh hay không.”

Giọng điệu của Dư Hạc rất thản nhiên, biểu tình cũng thản nhiên y như thế.

Lý Y Dương nhẹ nhàng cười cười, “Không sao, tôi không ngại để cho tất cả mọi người biết là tôi thượng Kiều Tân Hạo, cho nên thứ đó chẳng uy hiếp được tôi đâu. Có điều vừa nghĩ tới còn có thể để người khác thấy tôi làm hắn, tôi liền đặc biệt thấy hào hứng !” Y nháy mắt nhìn Dư Hạc.

Dư Hạc ném cho y một ánh nhìn khinh bỉ, trầm mặc ra khỏi phòng.

Sau khi khép cửa phòng cậu hơi thẫn thờ hai giây, sau đó mới rối rít lấy di động trong túi ra. Di động đã bị Kiều Tân Hạo tắt trong khi cậu giả bộ bất tỉnh, lúc này cậu vừa mở máy lên đã thấy có đến mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Còn chưa kịp gọi lại, di động cậu đã vang lên.

Dư Hạc nhìn cái tên Quân Khải được hiển thị, khẽ lộ ra một nụ cười tươi tắn, “A lô !”

“Tiểu Hạc ?” Thanh âm Giản Quân Khải mang theo ba phần nghi vấn, ba phần sợ hãi, ba phần lo âu, cứ như vậy lộn xộn trộn vào nhau chạm đến màng tai Dư Hạc, làm cho cậu trong nháy mắt dâng lên một sự tự trách nồng đậm.

“Ừm. Thật xin lỗi, vừa rồi…” Cậu dừng một chút, bỗng nhiên không biết nên nói dối anh như thế nào.

“Em đang ở đâu ?”

“Em ở trong thang máy.” Dư Hạc ấn xuống số tầng nơi đại sảnh diễn ra bữa tiệc, vẻ mặt có phần kích động, “Lập tức ra đại sảnh ngay.”

“Anh hiện đang ở dưới lầu khách sạn, em đến đó rồi cứ ở đấy đi, đừng đi đâu cả, chờ anh.” Giản Quân Khải vội vã nói vài câu rồi cúp điện thoại.

Dư Hạc cầm di động đã bị ngắt, rũ mắt, môi hơi run rẩy.

Cậu vừa vào đến đại sảnh tiệc thì Hạ Hàm gần như lập tức phát hiện ra, hắn vội chạy đến trước mặt cậu, nói năng không kịp lấy hơi: “Này, cậu, cậu chạy đi đâu vậy, cậu có biết Quân Khải lo lắng cho cậu biết bao không ?”

Dư Hạc cúi đầu, không trả lời.

Hạ Hàm nhíu mày, “Quên đi, cậu không có chuyện gì là tốt rồi.” Hắn lấy di động ra, “Tôi gọi cho