
ẻ giật mình của Mạc Tiểu Hàn, Bùi Tuấn sáng tỏ gật đầu: “Giật mình chứ gì? Những chuyện này Thiên Ngạo không thể nào nói được với cô. Thiên Ngạo này suy nghĩ rất sâu kín, có chuyện gì cũng chỉ thích chôn ở trong lòng. Hắn không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng Tiểu Hàn à, cô phải tin tưởng tôi, hắn thật sự yêu cô. Tôi là bạn bè của hắn nhiều năm như vậy, tôi phải có trách nhiệm nói cho cô biết, hắn yêu cô. Hơn nữa chỉ yêu một mình cô.”
Trong lòng của Mạc Tiểu Hàn, chợt như có một làn gió xuân thổi qua, ấm áp, ngọt ngào, còn có một chút đau.
Thiên Ngạo, Sở Thiên Ngạo, Thiên Ngạo. . . . . . Cô thầm gọi cái tên này, giữa môi lưỡi giữa dường như cũng tràn đầy mùi vị hạnh phúc.
Cô biết hắn yêu cô, chỉ không nghĩ tới sẽ sâu như vậy. Còn bao nhiêu chuyện mà cô không biết đây?
Ngước mắt nhìn Bùi Tuấn, hi vọng hắn nói thêm chút nữa.
Bùi Tuấn tựa như hiểu thấu tâm tư của cô, sắc mặt có chút nặng nề: “Tiểu Hàn, còn có một sự kiện, tôi cảm thấy cô cũng nên biết.”
Thấy sắc mặt của Bùi Tuấn, Mạc Tiểu Hàn sợ hết hồn: “Hả? Chuyện gì?”
Cánh cửa đang mở một nửa chợt bị đẩy ra, một bóng dáng tuấn dật mạnh mẽ rắn rỏi đi vào.
Sở Thiên Ngạo mỉm cười nhìn Mạc Tiểu Hàn một cái, rồi quay đầu sang Bùi Tuấn: “Tiểu tử cậu có phải lại đang nói xấu sau lưng tôi không?”
Bùi Tuấn bất mãn trừng Sở Thiên Ngạo một cái: “Tôi là người không có nghĩa khí như vậy sao? Tôi đang định nói cho Tiểu Hàn biết cậu vì cô ấy mà bị trầm cảm đấy.”
Mày rậm của Sở Thiên Ngạo nhíu lại, vội vàng ngăn chủ đề của Bùi Tuấn: “Sao hôm nay rảnh rỗi như vậy? Chuyện hôn lễ đã an bài tốt hết rồi sao?”
Trầm cảm? Mạc Tiểu Hàn lại không chịu buông tha đề tài này. Vội kéo Bùi Tuấn hỏi: “Thiên Ngạo bị trầm cảm?”
“Đúng! Cô đi được một năm, Thiên Ngạo bị trầm cảm rất nghiêm trọng. Phải một thời gian rất lâu mới chữa khỏi. Cô không phát hiện Thiên Ngạo gầy đi sao? Lúc đó hắn rất gầy, người cao hơn 1m 80, mà chỉ còn hơn 55 kg. Tôi nhìn còn thấy đau lòng.”
“Cái gì?” Câu nói của Bùi Tuấn, khiến Mạc Tiểu Hàn chết đứng tại chỗ.
Trái tim bóp chặt lại, như có một bàn tay khổng lồ hung hăng lôi kéo, Mạc Tiểu Hàn đau đớn đến không thể hít thở được!
Nước mắt rơi xuống không hề báo trước, Thiên Ngạo ngốc! Ngu ngốc, sao anh lại trở nên như vậy?
Đôi mắt to tràn đầy nước mắt nhìn Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn khóc toàn thân run rẩy.
Thấy nước mắt Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo có chút luống cuống, kéo vai Mạc Tiểu Hàn qua, dịu dàng nói: “Đừng nghe Bùi Tuấn nói lung tung, làm gì đến nỗi dọa người như vậy.”
“Sở Thiên Ngạo, anh là tên ngốc!” Mạc Tiểu Hàn đột nhiên xoay người, nhào vào lòng Sở Thiên Ngạo, ôm chặt lấy hắn. khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt dính sát vào mặt hắn, cọ sát, như muốn chính mình hòa nhập với sinh mệnh của hắn.
“Anh làm gì thế. . . . . . Sao phải làm như vậy? Em . . . . . . tốt đến như vậy sao. . . . . . Sao anh ngốc như vậy. . . . . . Ngu ngốc!” Mạc Tiểu Hàn khóc đến nỗi nói không thành câu.
Cô thật sự không ngờ, tình cảm của Sở Thiên Ngạo đối với cô, lại sâu đậm đến thế. Bây giờ, cô hoàn toàn có thể tha thứ cho tất cả sai lầm trước kia của Sở Thiên Ngạo. Hắn bá đạo, cũng vì hắn yêu cô, không phải sao?
“Ngoan, đừng khóc, em xem anh bây giờ không phải rất khỏe sao?” Thấy Mạc Tiểu Hàn khóc đau lòng như vậy, Sở Thiên Ngạo càng đau lòng hơn, vụng về giúp cô lau sạch nước mắt, nhưng nước mắt càng ngày càng nhiều, lau cách nào cũng không hết.
Sở Thiên Ngạo không thể làm gì khác hơn là dùng đôi môi nóng bỏng hôn lên mặt của Mạc Tiểu Hàn, muốn hôn khô nước mắt trên mặt cô.
Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm liếc mắt nhìn nhau, cũng bị hai người đang ôm nhau khóc kia làm cho cảm động, yên lặng thối lui ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại, để cho có không gian riêng tư.
“Tiểu Hàn, tha thứ cho những sai lầm trước kia của anh được không? Trước kia, anh chưa bao giờ yêu ai, nên không biết phải yêu làm sao. Cho anh thêm thời gian, được không?” Giọng nói dịu dàng của Sở Thiên Ngạo vang lên bên tai Mạc Tiểu Hàn. Mang theo cưng chiều nồng đậm.
Mạc Tiểu Hàn khóc căn bản không nói ra lời, chỉ là ra sức gật đầu.
Khóe mắt của Sở Thiên Ngạo cũng đã ươn ướt. Nhẹ nhàng nâng cằm Mạc Tiểu Hàn, ánh mắt thâm tình nhìn sâu vào mắt cô.
Trong mắt Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn thấy được bóng dáng của mình, tràn đầy nước mắt, nhưng vẻ mặt lại hạnh phúc, thỏa mãn. Lần đầu tiên, không trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn nhẹ nhàng hỏi: “Thiên Ngạo, anh có yêu em không?”
“Yêu. Rất yêu.” Sở Thiên Ngạo có chút giật mình, nhưng hơn thế là cảm động và mừng rỡ, “Tiểu Hàn, anh yêu em, rất rất rất yêu em.”
Mạc Tiểu Hàn hài lòng mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ mỉm cười giống như thiên sứ: “Thiên Ngạo, em cũng yêu anh!”
“Tiểu Hàn, em mới nói cái gì? Em lặp lại lần nữa đi?” Sở Thiên Ngạo không thể tin được vào lỗ tai của mình, kinh ngạc nhìn Mạc Tiểu Hàn.
Mạc Tiểu Hàn có chút xấu hổ, vùi mặt vào ngực Sở Thiên Ngạo: “Không nói, lời hay không nói lần thứ hai.”
“Tiểu Hàn, bảo bối, lặp lại lần nữa được không? Cầu xin em. . . . . .” Sở Thiên Ngạo tha thiết hôn lên mặt Mạc Tiểu H