Old school Swatch Watches
Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Tác giả: Bắc Minh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329540

Bình chọn: 7.00/10/954 lượt.

xem ra tôi hoàn toàn không nên cho cô bất kỳ khoảng tự do nào!

Ánh mắt âm trầm của Sở Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn Mạc Tiểu Hàn, kéo cánh tay cô đứng lên: “Đi! Trở về với tôi!”

“Sở Thiên Ngạo anh làm gì đấy! Anh buông tay!” Mạc Tiểu Hàn nổi giận. Lớn tiếng trách cứ.

Ở bên kia Cố Cẩm Tâm thấy Mạc Tiểu Hàn bên này dường như xảy ra chuyện gì đó nên nhanh chóng chạy tới.

Khi thấy rõ người đàn ông dây dưa với Mạc Tiểu Hàn là Sở Thiên Ngạo thì Cố Cẩm Tâm cũng sợ tới ngây người.

“Sở tổng?”

Sở Thiên Ngạo quay đầu, nhìn thấy người vừa tới là thư ký Cố Cẩm Tâm. Tức giận trong lòng càng tăng lên, Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm quan hệ rất tốt, hôm nay Mạc Tiểu Hàn tới hội gặp mặt này, nhất định là do Cố Cẩm Tâm giựt dây!

Lạnh lùng mở miệng: “Thư ký Cố, là do cô kêu Tiểu Hàn tới đây tham gia hội gặp mặt sao?”

Cố Cẩm Tâm nhìn sắc mặt âm trầm Sở Thiên Ngạo, trong lòng cũng có chút sợ, nhưng vẫn gật đầu một cái: “Đúng, là tôi kêu Tiểu Hàn tới. Dù sao đây cũng là hội gặp mặt, quen biết thêm một người cũng không tệ a!”

“Quen biết thêm một người, là quen biết đàn ông chứ? Nhân viên nữ ở Sở thị của chúng tôi, bây giờ cũng cởi mở như vậy sao?” Sở Thiên Ngạo lạnh lùng châm chọc nói.

Nghe câu nói của Sở Thiên Ngạo, Cố Cẩm Tâm có chút khó tin nhìn hắn, đường đường là một tổng giám đốc mà nói với nhân viên như thế sao? Nhưng đây chỉ là tham gia hội gặp mặt, chứ không đến nỗi là bán đứng cơ mật của công ty, đúng không?

“Sở tổng, mặc dù chúng tôi là nhân viên Sở thị, nhưng tôi nghĩ chúng tôi vẫn có sinh hoạt cá nhân của mình, hết giờ làm việc, chúng tôi làm cái gì, tổng giám đốc ngài cũng quan tâm sao?” Cố Cẩm Tâm cũng không phải là người chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Thời điểm nên phản kích cô tuyệt đối sẽ không mềm yếu.

“Cố Cẩm Tâm, tôi thấy cô có vẻ không muốn là việc ở Sở thị nữa rồi!” Sắc mặt Sở Thiên Ngạo càng thêm xanh mét khó coi. Nhân viên Sở thị hắn mà lại dùng cái loại giọng này nói chuyện với hắn! Trên thế giới này, trừ Mạc Tiểu Hàn ra thì không có người phụ nữ nào khác dám bắt bẻ hắn

Chương 120 : “Lời thật lòng”- Trò chơi mạo hiểm

“Tổng giám đốc, nếu như vì vậy mà ngài sa thải tôi, tôi nhất định sẽ tố cáo lên đài truyền hình, để tất cả mọi người ở thành phố C đều biết, Tổng giám đốc Sở thị, thậm chí ngay cả nhân viên sau khi tan việc muốn đi gặp mặt bạn bè cũng muốn cai quản! Sở thị là công ty của ngài không sai, nhưng nó không phải là hậu cung của ngài! Nhân viên nữ sau khi tan việc làm gì, cùng ai gặp mặt, yêu ai, cùng ai lên giường, ngài không được xen vào!”

“Bốp bốp. . . . . .” Bên cạnh truyền tới một tràng tiếng vỗ tay.

Ba người cùng quay lại nhìn. Chẳng biết từ lúc nào đứng bên cạnh là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, đôi mắt hoa đào đang ngầm chứa nụ cười, trên mặt mãi mãi là nụ cười không kềm chế được.

Bùi Tuấn.

“Thiên Ngạo, cô nhân viên này rất có cá tính a” Bùi Tuấn cười híp mắt, ánh mắt lại không nhìn Sở Thiên Ngạo mà nhìn Cố Cẩm Tâm.

Bùi Tuấn thật đúng là một Đại Suất Ca, hơn nữa trên người có mùi vị phong lưu ngang ngược rất hấp dẫn.

“Cậu tới góp vui cho thêm náo nhiệt sao?” Sở Thiên Ngạo tức giận nói. Cái cô thư ký Cố này, ăn gan hùm mật gấu rồi, lại dám uy hiếp hắn, hắn cần phải dạy dỗ giáo huấn lại cô một chút!

Nhìn Bùi Tuấn và Sở Thiên Ngạo đang nói chuyện, Cố Cẩm Tâm kéo tay Mạc Tiểu Hàn: “Tiểu Hàn, chúng ta đi!”

Bùi Tuấn lại di chuyển cơ thể, ngăn cản đường đi của hai người: “Tiểu Hàn, đã lâu không gặp.”

Lần này Cố Cẩm Tâm thật sự kinh ngạc, “Tiểu Hàn, hai người biết nhau?”

Mạc Tiểu Hàn gật đầu một cái. Không còn cách nào khác hơn là giới thiệu hai người với nhau: “Cẩm Tâm, đây là Bùi Tuấn, tổng giám đốc ngành giải trí.” “Bùi Tuấn, đây là bạn tốt của tôi, Cố Cẩm Tâm, bây giờ đang làm việc ở Sở thị.”

Cố Cẩm Tâm vừa nghe Bùi Tuấn là tổng giám đốc ngành giải trí, hai mắt lập tức sáng lên: “Tổng giám đốc Bùi, Liễu Thần có phải là minh tinh của công ty anh hay không? Tôi rất thích cô ấy đóng phim a! Sao gần đây cũng không thấy tác phẩm của cô ấy? Anh giúp tôi xin ảnh có chữ ký của cô ấy được không?”

Liễu Thần. . . . . . Khóe mắt Mạc Tiểu Hàn cụp xuống.

Chỉ cần không nhớ tới chuyện xấu xa trước đây của Liễu Thần và Sở Thiên Ngạo, thì cô cũng rất thích Liễu Thần. Dù sao, vẻ mặt xinh đẹp của cô ta quả thật có thể làm điên đảo chúng sinh.

“Liễu Thần a, cô ta đã bị cấm vận rồi, ở ngành giải trí trên căn bản tương đương với đã chết. Muốn xem tác phẩm mới của cô ta, đời này kiếp này đại khái không còn hy vọng nữa.” Bùi Tuấn vẫn cười híp mắt. Chờ Cố Cẩm Tâm nhảy vào trong hố.

Quả nhiên, Cố Cẩm Tâm hỏi tới: “Tại sao bị cấm vận? Phim của cô ấy diễn cũng không tệ lắm nha!”

Nét mặt vui vẻ của Bùi Tuấn càng sâu, lần đầu tiên Mạc Tiểu Hàn phát hiện, khóe miệng của hắn còn có hai lúm đồng tiền: “Cô Cố, chuyện này cô phải hỏi tổng giám đốc Sở của cô á!”

Cố Cẩm Tâm vừa định quay đầu hỏi Sở Thiên Ngạo, lại chợt nhớ tới việc mình đang cùng hắn gây gổ, vội vàng quay đầu lại.

Chỉ trong một giây, biểu tình trên mặt cô thay đổi ba lần, những suy nghĩ trong lòng toàn bộ viết rất rõ ràng ở trên mặt.