
theo sau như một con cún con ngoan ngoãn, lúc cần thì chơi, lúc ko cần thì vứt xó. Nếu giờ tôi lại quay trở về với Hàn Tử DI ích kỉ, bướng bỉnh tôn thờ chỉ một người duy nhất thì tôi sẽ lại bị người ta thương hại mà thôi, ko có gì khác ngoài sự xỉ nhục đơn điệu đó.
Thà rằng từ từ đối mặt, ban đầu còn e ngại sợ hãi nhưng ko khiến mình trơ trẽn, còn hơn là để bản thân bước vào lối mòn_Như đoán được ý nghĩ của tôi đang đến giai đoạn nào, Lăng Tử Thần tiếp lời. Dù ko biết tại sao cậu ta lại nói thế nhưng nó lại hoàn toàn hữu dụng với tôi. Cứ cho là mang ơn hắn một lần cũng được, giờ việc tôi cần làm là đối mặt
Ngẩng mặt lên, tôi đưa mắt lướt qua khuôn mặt mang vẻ đẹp bất cần của thanh thiên niên thời kì nổi loạn, dừng lại một chút trên vành tai vẫn đeo khuyên bạc dù nhà trường ko cho phép rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đen độc đoán như có thể xoáy sâu vào tim gan người khác của Lâm Khải Phong, khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười xã giao rất gượng. Xong xuôi công đoạn chứng minh cho người đó thấy mình vẫn mạnh khỏe và đầy sức sống dù ko có cậu ta ở bên, tôi quay mặt về phía Lăng Tử Thần-nơi tôi có thể nhẹ nhàng trút hơi thở dài cùng sự khó xử mà ko bị Khải Phong phát hiện.
-Học trò ngoan, làm tốt đấy_Cựa nhẹ ngón trỏ ra hiệu “rất tốt”, Lăng Tử Thần mấp máy khóe môi thì thầm dù mắt vẫn dính chặt vào quyển sách bất li thân của mình. Điều đó làm tôi thấy hơi khó hiểu, người duy nhất biết chuyện tôi chỉ có Kì Như, chẳng nhẽ Lăng Tử Thần cũng biết, thế nên mới có chuyện vực tôi dậy trong cơn mông lung, chứ chẳng nhẽ khi ko hắn lại mê sảng nên nói thế chắc. Mà hắn biết, thì kẻ nào dám tiết lộ, Kì Như sao?
-Được rồi, Khải Phong, em muốn ngồi chỗ nào?_Ông thầy ân cần, tròng mắt qua đôi kính dày lướt khắp mọi ngõ ngách của căn phòng, tìm kiếm chỗ ngồi lí tưởng cho người bạn mới
-Em…_Nhìn căn phòng ko rộng mấy một lượt, bỏ qua bao ánh mắt chờ đợi và hi vọng cuồng dại của mọi người, Lâm Khải Phong dừng nhãn thần lại ở chỗ tôi và Lăng Tử Thần, chằm chằm hướng về người bên cạnh tôi
Quay đầu nhìn sang Lăng Tử Thần, tôi bất ngờ thực sự khi nhìn thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn đáp trả người kia ko chớp mắt, nhưng hoàn toàn ko phải là ánh nhìn đắm đuối của những chàng trai trong mấy bộ truyện Yaoy hoặc Shounen đâu nhé mà thay vào đó là chút dữ dội
-Em muốn đổi chỗ với bạn Lăng Tử Thần_Đưa tay chỉ về phía bí thư 10C8, Lâm Khải Phong mỉm cười nhìn ông thầy rồi lại nhìn tôi khiến tôi ngu xuẩn bối rối cụp mắt xuống, nhất thời chẳng thắc mắc tại sao lại muốn ngồi cái chỗ chỉ cần đưa mặt sang bên trái 90độ là có thể nhìn thấy cái mặt tôi ngay tức thì
-À_Ông thầy có vẻ bối rối, thiểu não nhìn bí thư, nhỏ nhẹ, xem ra ổng hơi khiêm nhường trước hai người này thì phải_Tử Thần, em có muốn đổi ko?
-Ko_Lạnh lùng như bản tính, Lăng Tử Thần ko buồn để ý, tiếp tục đăm chiêu bầu bạn với quyển sách của hắn mà ko biết rằng hắn vừa cứu rỗi một linh hồn vô tội như tôi
-Đổi cho tôi_Lâm Khải Phong ko chịu nhún nhường, nói như ra lệnh, dùng ánh mắt áp đảo chiếu tướng kẻ dám từ chối mình
-Ko đổi
-Đổi!_Bước xuống khỏi bục, Lâm Khải Phong đứng đối diện với Lăng Tử Thần, gằn lên như hổ đói, nụ cười xã giao trên mặt tắt ngấm như lửa phải nước
-Điếc sao?_Ngẩng mặt lên, Lăng Tử Thần ko chịu bác bỏ ý kiến của mình khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng. Nếu phải chọn ngồi cạnh ai trong hai người đó, tôi thà ngồi với oan gia còn hơn ngồi với kẻ có thể chi phối tình cảm của mình_Ko là ko
-Được lắm_Mỉm cười nửa miệng, Lâm Khải Phong lại nhìn tôi thêm một lần nữa, thay đổi thái độ đến chóng mặt_Bạn ngồi cạnh Tử Di, đổi chỗ cho mình, được chứ?
-Được_Ko chịu suy nghĩ, cái óc mắc dịch của con bạn ko thân mấy ngồi cạnh như bị bỏ bùa mê thuốc lú, ko ngần ngại đồng ý mặc cho tôi ra sức phản đối quyết liệt bằng ánh mặt chết người của mình
-Được rồi, Minh Trang, em sang dãy bàn bên này ngồi nhé, còn Lâm Phong, từ giờ đó là chỗ của em_Ko cho tôi thốt nên một lời cảnh tỉnh, ông thầy nhanh nhảu đồng ý mà ko suy nghĩ đến hậu quả về sau, ban phát mệnh lệnh.
Trời đất hỡi ơi, ko những tôi ko tránh được vỏ dưa mà còn gặp cả vỏ dừa nữa, ai cứu tôi với.
Đặt chiếc cặp da đen bóng xuống chỗ của mình, Lâm Khải Phong yên vị ngồi cạnh bên, ko nói ko rằng lấy chiếc iphone ra nghịch đốt thời gian, ép bầu ko khí chung quanh tôi trở nên ngột ngạt như lò nung, cơ hồ khiến tôi ko thể ho he được tiếng nào. Lúc trước, khi tôi ngứa miệng cần giải tỏa nỗi niềm, vẫn có Minh Trang ở bên bầu bạn gật gật lấy lệ, dù nó ko hiểu nhưng đôi khi cũng comment vài câu, ko để tôi chết chán trong im lặng, nhưng giờ thì, một lúc hai cái trụ chống trời chống hai bên, nói tên này ko được, tên kia cũng ko xong, quanh đi quẩn lại cũng như con gà mắc dịch bị cách li chờ ngày thăng thiên vậy.
Sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn, khi lên đỉnh điểm rồi thì khó mà ngăn chặn được những hành động điên rồi họ có thể gây ra, tôi cũng vậy. Cắm đầu bút dù biết nó chứa khá nhiều vi khuẩn, tôi ra sức vận dụng hết toàn bộ nơron trong não, vắt óc nghĩ kế trườn qua ngày hôm nay.
“Nghĩ gì cho mệt, anh em ta cùng