
ớ. Cậu nghĩ tớ là loại con gái sẽ hôn 1 kẻ mà mình không yêu hay sao? Khang, cậu… Cậu chẳng hiểu tớ 1 chút xíu nào cả. Tớ xin lỗi, nhưng chúng ta dừng lại ở đây thôi, tớ đã quá mệt mỏi với tình yêu này rồi.
Và thế là chúng tôi chia tay.
Cũng vô cùng dễ dàng, vô lí, và khó tin như khi chúng tôi quen nhau.
Mọi việc quay lại như lúc tôi chưa quen cậu ấy. Dế lại vất ngất ngơ trong phòng, với tài khoản xứng đáng xếp hàng đại gia, nhưng chả bao giờ xài đến, tôi lại tiếp tục sóng vai bên Tử Di trong những buổi “hẹn hò” làm anh rể tôi sa sầm mặt mày, lại đi lừa tình những đứa con gái hời hợt, hay trêu ghẹo những anh chàng rụt rè. Tháng ngày dần trôi, kì nghỉ hè của chúng tôi đã trôi qua hơn phân nửa, êm đềm vô vàn như những năm khác.
Nhưng trong tim tôi, sự hụt hẫng đang càng ngày càng trào dâng. Những lúc không cần đi học thêm, không có ai, hay không có gì làm, thay vì chúi mũi vào đống manga mới cóng, tôi lại đi lang thang khắp nơi. Tới những nơi tôi và cậu ấy đã có rất nhiều kỉ niệm và nhớ về cậu ấy với rất nhiều chữ giá như.
Giờ đây suy nghĩ lại, tôi cũng giật mình nhận ra, không phải tất cả đều do lỗi của cậu ấy, mà một phần cũng vì tôi. Là vì tôi đã quá bướng bỉnh, không bao giờ thừa nhận lấy, dù chỉ 1 lần, tình cảm của mình trước mặt cậu ấy. Là vì tôi đã luôn quá vô tâm, không bao giờ nhận ra sự bất an trong cậu ấy mỗi khi nhìn tôi mỉm cười với những cô gái đi bên đường trong khi đang nắm tay cậu ấy. Là tôi đã quá ích kỉ, chẳng bao giờ chịu hiểu nỗi lo lắng của cậu ấy. Và cũng vì, tôi đã yêu với tâm trạng quá non nớt, ngây ngô, yêu quá nên để cho nỗi bất an bao trùm lấy bản thân mình và chính cả đối phương. Giờ, tôi cũng đã hơi ngờ ngợ hiểu điều mà Tử Di nói với tôi trước đây. Rằng tôi phải yêu lấy một lần cho biết, không thì gặp mặt, hẹn hò 1 lần thôi cũng được, để mà học cách hiểu, và cảm thông cho những tình cảm của đói phương dành cho mình để rồi khi gặp tình yêu đích thực, tôi sẽ không vì sự thiếu hiểu biết của mình mà đánh mất nó
Thở dài thường thượt, tôi lê bước chầm chậm…
Chỉ mình tôi trong tiếng mưa rơi thấm sâu vào tim như tiếng ai hát trong nỗi cô đơn và run rẩy, và cũng tràn đầy nỗi hối hận, như khi đã đánh mất một người rất quý trọng với mình.
Nhưng giờ… tôi có hối hận thì cũng đã quá muộn. Khoảng thời gian mấy tháng ở bên cậu ấy đủ để cho tôi hiểu, cậu ấy cũng như tôi, có không ít fan nữ. Chắc giờ cậu ấy đã quá chán ngán, và đã kiếm một cô bạn gái khác rồi.
Thế nhưng…. nếu như không thì sao? Nếu như cậu ấy cũng như tôi, luôn hối hận về việc chính bản thân đã đánh mất tình yêu của mình vì một sự bất cẩn không đáng có thì sao? Nếu quả thực như vậy, mà 2 chúng tôi cứ buông tay chẳng phải mọi việc sẽ hết thật sự sao?
Bước chân tôi chợt khựng lại, rồi lại tiến về phía trước, đầy vội vã hơn.
Công viên này chỉ cách nhà cậu ấy vài ba căn hộ, chỉ cần tôi nhanh chân, chạy đến đó, tôi sẽ nhìn thấy cậu ấy, với nụ cười dịu ngọt quen thuộc, và biết đâu….
– Cậu chạy đi đâu thế? – Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau làm tôi khẽ giật mình.
Không lẽ nào….?
Tôi quay đầu lại nhìn quanh quất, không gian xung quanh vẫn yên ắng không có lấy một bóng người
Chẳng lẽ tôi nghe nhầm? Hay dính mưa cảm lạnh nên sinh ra ảo giác mất rồi?
Tôi hơi nghi ngờ, nheo mắt lại nhìn lần cuối, chợt, ánh mắt tôi chạm phải cây đàn violin đeo sau lưng một bóng hình quen thuộc trong chiếc áo pull xanh đậm ướt sũng làm màu áo càng đậm hơn.
Cậu ấy quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng quen thuộc, và bắt đầu cất tiếng hát.
Một giọng hát rất ấm áp, đầy cảm xúc, to và khỏe, nhưng lại hơi nghẹn ngào bị át đi trong tiếng mư rơi thầm lặng….
Quả thật, rất hợp với giai điệu Why does it rain mà tôi yêu thích.
Làn da rám nắng
Mái tóc ướt sũng dính vào khuôn mặt hơi gầy hơn và tái đi trong mưa…
Và rồi, vẫn đôi bàn tay ấy, to khỏe với những ngón tay thon dài đầy vết chai đặc trưng của một nhạc công, khẽ áp lên má tôi rồi ôm xiết tôi vào lòng trong một nụ hôn văng vẳng mùi mưa….
Chap 94: Sự thật
Bận ư? Xử lí việc quan trọng à? Gặp Liệt Minh Thy quan trọng hơn việc đến gặp cô sao?
Nhớ ư? Có ai đằng này nói nhớ, đằng sau lại đi ăn cơm, liếc mắt đưa tình với một người con gái đã từng tuyên bố theo đuổi mình không?
Như thế, chẳng phải chấp nhận, chẳng phải để người ta quấn lấy mình sao?
Rốt cuộc, liệu ai có thể giải thích cho cô, trò mèo gì đang diễn ra trước mắt cô không vậy?
Tại sao Tử Thần và Minh Thuy lại ăn cơm với nhau?
Và liệu ai có thể nói cho cô hay, lời nói của người đó, đâu là thật, đâu là thứ có thể tin đây?
Hướng đôi mắt đỏ quánh căm giận chăm chăm về phía 2 người đằng xa, Gia Băng như quên bẵng đi sự tồn tại của lý trí. Không hiểu sao, lòng ngực mình lại cồn cào khó chịu đến vậy. Nó khiến cô muốn để 2 người kia biết rằng, nơi đây, không phải chỉ có mình họ.
Đôi chân Gia Băng như sắp nhũn mềm thành nước loạng choạng nhích từng bước khó nhọc tiến về phía xa.
Bỗng, Khải Phong nắm lấy tay cô, ngăn cản:
-Gia Băng, cậu muốn làm gi?
Gia Băng im lặng, cô nuốt nước bọt nhìn sắc trời ngoài kia. Bất chợt q