
anh kích động đến nỗi hoàn toàn không thể thốt lên lời nào, chỉ có thể ôm siết cô vào trong lòng, dùng cằm di đi di lại trên mái tóc dài mềm mại của cô, hận bản thân không thể đem cô hòa nhập vào thân thể của chính mình. Trên thế gian này người anh yêu nhất là cô, chân thành yêu cô, kiếp nầy anh chỉ yêu duy nhất mỗi mình cô.
Luyến Luyến thân thiết đứng dựa vào người anh, trên mặt nở nụ cười sung sướng và ngập tràn hạnh phúc!
50
Long Thiếu Hạo nhẹ nhàng bế Luyến Luyến đang ngả người ngủ say trên người mình, thật cẩn thận đem cô đặt ở trên giường, khe khẽ kéo chăn đắp cho cô thật chu đáo, lại dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn khẽ.
“Ngủ ngon nhé em yêu!”
Khi anh khẽ khàng xoay người chuẩn bị rời đi, một bàn tay giữ chặt góc áo anh kéo lại, “Đừng, anh đừng đi.”
Anh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy nàng đang âu yếm ngước nhìn anh, anh khẽ giọng hỏi: “Em sao vậy? Ngủ không được sao?”
“Đừng, anh đừng đi, ở đây với em.” Luyến Luyến nhích người qua một bên, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, ý bảo anh nằm xuống.
Long Thiếu Hạo cởi áo khoác, giầy, chui vào trong chăn, Luyến Luyến thay đổi tư thế, bên người anh tìm một chỗ thoải mái ngả đầu trên ngực anh, một luồng khí nóng hừng hực từ dưới bụng truyền đến, anh hơi xê dịch người qua bên hít một hơi thật sâu, thanh âm khàn khàn, “Đừng nhúc nhích!” Trời ạ, cô bé này, bộ cô không biết trai đơn gái chiếc cùng chung một giường rất nguy hiểm sao? Lại còn dám ở trên người anh xoay tới xoay lui, anh cũng không phải thánh nhân, cô như vậy không phải có ý định tra tấn anh sao chứ?
“Hạo, anh làm sao vậy? Có phải có gì không thoải mái hay không?” Luyến Luyến ngẩng đầu, đôi mắt đen láy mở to nhìn anh đầy nghi hoặc, khó hiểu vì sao thanh âm của anh như thế nào đột nhiên lại trở nên quái lạ như vậy.
“Không… Không có việc gì,..” Long Thiếu Hạo vô cùng vất vả cố nhẫn nại, anh cũng không muốn Luyến Luyến cho rằng anh là một người háo sắc ham mê dục vọng, tuy rằng trước kia anh gần như là vậy, nhưng từ sau khi biết Luyến Luyến, anh thật đã thay đồi rất nhiều, ngoại trừ cô, đối với bất kỳ người con gái nào anh cũng không có chút hứng thú, thế nhưng, chỉ đối với cô, anh thật sự yêu cô say đắm.”Hôm nay em quá mệt mỏi rồi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho tốt một chút, anh sẽ luôn ở bên cạnh em”
“Woaa…!” Luyến Luyến uể oải ngáp một cái, đêm nay đã xảy ra nhiều chuyện lắm rồi, cô quả thật rất mệt mỏi, Luyến Luyến từ từ nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ…
Đợi đến lúc hơi thở cô đều đều bình ổn, xác định chắc chắn rằng cô quả thật đã ngủ say, Long Thiếu Hạo mới rón ra rón rén xuống giường.
Đêm nay, anh còn có chuyện rất quan trọng phải xử lý.
… … …
Hơn mười hai giờ sáng hôm sau, Luyến Luyến đang ngủ tự nhiên giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt đong đầy tình cảm nồng nàn ấm áp của Long Thiếu Hạo đang nhìn cô.
“Chào buổi sáng!” Nàng nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Chào buổi sáng” Long Thiếu Hạo say sưa nhìn dáng vẻ còn ngái ngủ làm ngây ngất lòng người của cô, cả người đều say, thật sự đẹp quá! “Đói bụng chưa, anh đã chuẩn bị sẵn bữa sáng rồi, để anh giúp em hâm nóng lại, trong ngăn tủ anh đã chuẩn bị sẵn quần áo cho em, em rửa mặt chải đầu rồi xuống dưới dùng điểm tâm”
“Uhm,” Luyến Luyến khẽ gật đầu, Long Thiếu Hạo hôn mạnh lên môi cô một cái, sung sướng cười vang rồi mới rời đi.
Luyến Luyến sắc mặt ửng hồng nhìn theo bóng lưng anh dần dần rời đi, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Cô nhanh chóng sắp xếp lại chăn màn, đánh răng, rửa mặt…
Luyến Luyến vừa mới xuống lầu, đã nghe mùi thức ăn ngào ngạt, bụng lập tức sôi lên sùng sục. Nhìn thấy trên bàn bày la liệt các món ăn thơm ngon, cô thèm nhỏ dãi. Muốn tìm kiếm bóng dáng Long Thiếu Hạo, ai ngờ vừa mới quay đầu, cô lập tức bật cười hì hì, đồng thời, trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp.
Long Thiếu Hạo quanh mình quấn một cái tạp dề, tay bưng dĩa thức ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút đi tới, thấy Luyến Luyến đang đứng ở chân cầu thang, vội vàng tiếp đón cô, “Nhanh qua đây nếm thử chút đi, đây là bữa sáng tự tay anh chuẩn bị cho em, đảm bảo ngon không thua gì đầu bếp của nhà hàng năm sao đâu!”
“Thật không đây? Anh đừng có thổi phồng quá như thế.” Mặt Luyến Luyến tràn đầy ý cười, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, cô cầm lấy đũa gắp một miếng nếm thử. Từ từ thưởng thức, mặt thoáng vẻ kinh ngạc, cô liên tiếp gắp miếng thứ hai, thứ ba… không ngừng đũa, chẳng mấy chốc đã cạn chén, cô thậm chí còn không kịp nói chuyện, bởi vì trong miệng cô còn đầy những thức ăn…
“Oa, thật sự rất ngon!” Luyến Luyến vẻ mặt thỏa mãn ăn một lèo đến no căng cả bụng mới ngừng đũa, Long Thiếu Hạo lập tức để lên bàn một ly nước chanh, mặt lộ vẻ yêu chiều, “Ăn ngon không? Lần sau anh lại làm cho em nữa nhé.” Luyến Luyến là người đầu tiên được thưởng thức các món ăn do đích thân anh làm, nhìn thấy bộ dáng cô ăn ngon lành, hài lòng đến như vậy, anh thật mong mỗi ngày có thể tự mình xuống bếp chính tay làm những món ngon nhất cho cô.
Luyến Luyến lắc đầu.”Không phải ăn ngon…” Long Thiếu Hạo trong lòng nhất thời buồn bã tiu nghỉu, n