Ring ring
Thông điệp cuối cùng

Thông điệp cuối cùng

Tác giả: Tiểu Ngọa Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323333

Bình chọn: 8.5.00/10/333 lượt.

bật ra khỏi cái xích đu thật nhanh rồi chạy ra cửa. Bước chân ra ngoài, Sơn thấy Liêm đang đứng dựa người vào tường, tay kẹp chặt điếu thuốc đỏ ửng lên trong đêm tối. Trong bộ đồ bình dân giản dị, miệng anh phì phèo hơi thuốc lá. Cái mùi thuốc là quen thuộc mà Sơn hay hít phải. Mùi Craven thì phải. Chưa bao giờ Sơn thấy mùi thuốc lá lại thơm như lúc này. Sơn lắc mạnh cái đầu cho thật tỉnh táo.

Liêm vẫn đứng đó không hề biến mất.

– Là thật ư? –Liêm thầm nghĩ.

Anh tiến về phía Liêm một cách chậm rãi. Từng khoảnh khắc chạy ngược về phía sau. Sơn đưa tay chạm vào mặt Liêm. Một con người hoàn toàn bằng xương bằng thịt. Chỉ có điều râu hơi nhiều hơn trước, nó làm cho tay Sơn cộm lên rất khó chịu.

– Này, tôi không mơ đấy chứ. –Sơn nói.

Sơn đứng như bất động.

-Cậu, cậu còn sống sao? –Sơn nói với vẻ mặt hoảng hốt xen chút vui mừng.

– Đúng vậy. Tôi đang đứng trước mặt mày đây. –Liêm nói, từng làn thuốc hòa vào không khí.

– Nhưng mà, sa…sao…sao cậu sống được với độ cao ấy.

Liêm thản nhiên nói. –Đúng vậy, với độ cao ấy tất nhiên sẽ lấy mạng bất cứ ai. Nhưng thật may mắn cho tôi là dưới đó có nước, mực nước rất sâu. Mà đối với tôi thì dưới nước tôi lại càng khó chết hơn trên bờ. –Liêm cười huề. –Nước là sở trường của tôi mà. Mặc dù tôi đã chuối người xuống để giảm diện tích tiếp xúc với nước nhưng cú va đập khá mạnh làm tôi như muốn ngất đi. Toàn thân đau nhói, thế nhưng trong cái lúc cận kề sự sống và cái chết ấy hình ảnh Mai Thi lại hiện lên buộc tôi phải sống. Tôi choàng tỉnh rồi cố hết sức để bơi đi, tôi chả biết mình bơi đi đâu nhưng cứ bơi mãi. Chỉ có nổi trên mặt nước tao mới tự cứu được chính mình. Hết sức tôi ngã người ra để nổi trên mặt nước. Sau một hồi thấm mệt tôi bắt đầu lả đi. Trong mơ màng tôi thấy mình được nằm trên một cái thuyền nhỏ của một người ngư dân đồng bào đang thả lưới trên sông. Rồi người ấy cứu tôi đưa về nhà. Một vùng hẻo lánh nằm tít trong núi khó có thể liên lạc với bên ngoài. Một vùng mà đến điện họ cũng chả biết là gì. Sau đó họ đã đưa tôi lên bờ. Tôi đã đi bộ mấy chục cây số để được về đây, để được gặp lại cậu đấy.

Sơn bước lại gần hơn. –Rất vui vì được gặp lại.

– Xin lỗi.

– Tại sao? –Sơn thắc mắc.

Liêm ném cái tàng thuốc xuống dưới đất rồi nói tiếp. –Đã có lúc tôi từng nghi ngờ cậu, xin lỗi.

Rồi Sơn lao tới ôm lấy Liêm, anh ghì chặt Liêm hơn bao giờ hết. Chặt đến nỗi Liêm sợ rằng mình không thể đi khỏi đây được nữa.

Anh thì thầm vào tai Liêm.

– Cậu còn nhớ câu chuyện thác Reichenbach không?

Sơn vẫn ghì chặt lấy Liêm, anh thì thầm.

– Nơi Sherlock HOLMES đã từng giả chết để giết Moriaty.

Liêm trả lời. –Đúng vậy.

Sơn nói.

– Đừng nói với tôi mày cố tình giả chết để giống ngài ấy nhé?

– Không, không. Ngài ấy giả chết còn tôi chỉ may mắn thôi. Vì tôi đâu biết trước rằng ở dưới ấy như thế nào, có nước hay không, hay là nước nhiều hay ít để mà nhảy xuống.

Rồi anh siết chạy Sơn hơn. –Tôi làm sao dám đem mình ra để so sánh với ngài ấy chứ.

-Á đau.

Liêm riết chặt hơn làm vết thương ở bụng Sơn nhói đau. Cả hai thả nhau ra.

Sơn hỏi. –Tôi có một thắc mắc nữa.

Rồi cả hai quay bước về phía cái xích đu. Liêm nói. –Cậu muốn hỏi cái gì?

Vừa đong đưa Sơn vừa nói.

– Tại sao cậu lại quyết định buông tay ra, có phải vì lúc đó tôi đã bảo cậu cứu lấy An không?

Liêm mỉm cười lắc đầu. Sơn tiếp lời.

– Vậy thì vì cậu không muốn Phát phải mất An như cậu đã mất Mai Thi.

Rồi cả hai ngồi lên cái xích đu. Liêm vừa đẩy cho nó chạy đi vừa lắc đầu.

Sơn suy ngẫm hồi lâu rồi nói. –Hay là vì Hồng Vân?

Trong tiếng đưa đi vun vút của cái xích đu, Liêm trả lời.

“Vì tôi là một chiến sĩ cảnh sát nhân dân, nhiệm vụ của tôi là phục vụ nhân dân, tôi không thể để bất kì ai phải chết. Đó là nhiệm vụ và nghĩa vụ của những người cảnh sát như tôi”

______Hết_______