Thời Gian Tươi Đẹp

Thời Gian Tươi Đẹp

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325815

Bình chọn: 9.00/10/581 lượt.

hiên, mắt Lâm Thiển sáng rực, nôn nóng nhìn anh.Lệ Trí Thành mỉm cười, cất giọng từ tốn: “Có thể hiểu ý tứ nhưng không cách nào diễn đạt bằng lời.” Đáy mắt cô vụt qua tia thất vọng, anh bình thản cầm ấm trà, rót đầy cốc rồi đặt trước mặt cô: “Tuy nhiên, hai tháng sau tôi sẽ phát động “chiến dịch” tiếp theo.”Lâm Thiển sững sờ, vô thức cầm cốc trà Lệ Trí Thành vừa rót, uống một ngụm nhỏ. Trò chuyện lâu như vậy, bây giờ cô mới phát giác cổ họng mình khô rát. Thế là cô lại uống một ngụm lớn, trong đầu vụt qua ý nghĩ không liên quan, Boss cũng tinh tế chu đáo đấy chứ.Lúc này, Lệ Trí Thành lại tiếp tục mở miệng: “Sắp đến cuộc chiến lớn, nếu em muốn học thì hãy theo tôi. Chúng ta sẽ cùng tiến bước.” 1 – 15 (154)Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch.Có một số điều, cô vẫn còn mơ hồ không xác định. Nhưng có những chuyện, cô chẳng có cách nào kháng cự.Lâm Thiển gật đầu một cách dứt khoát: “Được, tôi nhất định sẽ cố gắng học hỏi.”Khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười: “Vấn đề thứ hai là gì?” Anh hỏi.Thật ra vừa rồi Lâm Thiển nhất thời hưng phấn nên mới nói ba vấn đề. Bây giờ, cô cúi đầu, ăn hết một miếng sa lát mới hỏi lại: “Vấn đề thứ hai… liệu anh có dùng mưu kế với phụ nữ không?”Cô không ngẩng đầu, khóe mắt liếc Lệ Trí Thành. Dường như anh đang trầm ngâm, cũng tựa hồ đang nhìn cô chăm chú.“Lâm Thiển, nếu tôi dùng kế để chiếm đoạt em…” Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Vậy thì bây giờ, dù trái tim em vẫn chưa chính thức thuộc về tôi, nhưng trên danh nghĩa, em đã là bà Lệ rồi.”Lâm Thiển giật mình, ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành. Bắt gặp đôi mắt thăm thẳm của anh, trái tim cô lại một lần nữa loạn nhịp. Mùi vị nguy hiểm thấp thoáng đâu đây.Anh nói rất nghiêm túc. Nếu anh tính kế hay sử dụng thủ đoạn, cô thật sự không chắc chắn, liệu mình có thể thoát thân?Rõ ràng là lời nói khó tưởng tượng, nhưng khi Lệ Trí Thành thốt ra miệng bằng ngữ khí bình thản, nó có một sức mạnh không dễ hoài nghi.Lâm Thiển tiếp tục cúi đầu, cầm cái dĩa đẩy đi đẩy lại đồ ăn trong đĩa, nghe Lệ Trí Thành đưa ra câu tổng kết cuối cùng về vấn đề này: “Vì vậy, em có thể yên tâm về tôi.”Một câu nói ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến Lâm Thiển đỏ mặt tía tai.“Tôi chẳng có gì cần yên tâm với không yên tâm.” Cô ngụy biện: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi anh mà thôi.”“Ừ.” Lệ Trí Thành hạ giọng: “Rất tốt, chúng ta cũng nên thường xuyên “tùy tiện nói chuyện”.”Lâm Thiển: “Tại sao?”“Bởi vì, bất kể với tư cách một cấp dưới hay người phụ nữ, em cũng nên tìm hiểu tôi nhiều hơn.”Giọng anh trầm thấp và kiên định, Lâm Thiển tiếp tục đỏ mặt.“Vấn đề thứ ba là gì?” Lệ Trí Thành hỏi cô.Lâm Thiển cố gắng trấn tĩnh. Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.“Nếu có một ngày, người phụ nữ anh yêu mang đến nỗi đau như thể lột da rút gân cho anh. Anh sẽ làm gì?”Lệ Trí Thành yên lặng nhìn cô, thần sắc không thay đổi. Vài giây sau, anh mới lên tiếng: “Nếu đó là người phụ nữ tôi yêu, vậy thì tôi chỉ có thể… cam tâm tình nguyện.”***Lúc hai người rời khỏi nhà hàng, tuyết đã ngừng rơi.Đường phố vẫn rực rỡ ánh đèn. Bên lề đường ướt rượt, hoa tuyết đọng trên cành cây thỉnh thoảng rơi xuống, không khí lạnh giá nhưng rất dễ chịu. 1 – 15 (155)Trong cảnh đêm như vậy, tâm trạng của con người dường như cũng trở nên thanh thản hơn. Thanh thản chờ đón đêm giao thừa ở đất nước xa lạ tươi đẹp này.Vì vậy khi Lệ Trí Thành đề nghị “đi dạo”, Lâm Thiển lập tức đồng ý.Có lẽ lúc ở nhà hàng trò chuyện quá nhiều, hơn nữa đây là lần đầu tiên Lâm Thiển và Lệ Trí Thành đi sâu tìm hiểu đối phương nên khi dạo bộ trên đường phố, cả hai đều im lặng.Đi một đoạn, họ nghe thấy tiếng hát ở phía trước, giai điệu giống bài hát nổi tiếng của Trung Quốc “Truyền nhân của rồng”.Lâm Thiển mỉm cười: “Tôi nhớ phía trước có một công viên, chắc tiếng hát phát ra từ nơi đó.”Lệ Trí Thành: “Chúng ta đi xem.”Công viên là một không gian màu xanh hình bầu dục cực lớn. Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đi lên bậc thang màu trắng, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy dốc núi thoai thoải và lối đi ngoằn ngoèo màu trắng giữa rừng cây. Phía xa xa có một sân khấu, ánh đèn lấp lánh, âm nhạc xập xình. Không ít người tụ tập dưới sân khấu, nhảy múa hát ca.Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đi một đoạn, gặp mấy học sinh người châu Á đi ngược chiều, bọn họ nhiệt tình chào hỏi: “Hi, anh chị có phải là người Trung Quốc không? Chúc mừng năm mới.”Lâm Thiển cười: “Chúc mừng năm mới! Phía trước có hoạt động gì thế?”Một học sinh đáp: “Hội du học sinh tổ chức party chào đón năm mới.”Lâm Thiển quay sang Lệ Trí Thành: “Chúng ta đi xem màn biểu diễn “Chào đón năm mới” đi.”Khóe mắt Lệ Trí Thành ẩn hiện ý cười: “Được.”Tiến lại gần mới thấy, người ở xung quanh sân khấu không đông lắm, chỉ cỡ dăm chục người. Sân khấu dựng ở khu đất trống trong công viên, mặc dù vừa mới có tuyết rơi nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người.Lúc này, một cô gái trẻ mặc bộ đồ cổ trang lấp lánh, tay cầm cái quạt giấy đứng trên sân khấu múa điệu cổ điển “Thủy nguyệt kính hoa”. Tuy động tác của cô không chuyên nghiệp nhưng người ở dưới sân khấu vẫn vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt. Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đứng ở vòng n


XtGem Forum catalog