Old school Easter eggs.
Thời Gian Tươi Đẹp

Thời Gian Tươi Đẹp

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325611

Bình chọn: 9.00/10/561 lượt.

Lệ tổng, sao hôm nay anh lại đến đây?” Ngữ khí của cô khách sáo như không thể khách sáo hơn, nghiêm chỉnh như không thể nghiêm chỉnh hơn.Nhưng trong con mắt của Lệ Trí Thành khi anh quay đầu nhìn Lâm Thiển, bộ dạng của cô rất sinh động.Lúc này, anh cách cô rất gần. Trông anh không khác một tháng trước, khi cô vẫn còn ở bên anh là bao, vẫn là gương mặt tuấn tú với đường nét cương nghị, vẫn là đôi mắt đen trầm tĩnh đó. Tim Lâm Thiển đột nhiên đập nhanh một nhịp, trong lòng xuất hiện cảm giác như bãi đất bằng bỗng dưng mọc lên vài ngọn cỏ, không còn yên bình.Nhiều lúc, chỉ khi một người nào đó ngồi trước mặt bạn, khi bạn nhìn rõ gương mặt của người đó, bạn mới phát hiện, bất kể bao lâu không gặp, ảnh hưởng của người đó đối với bạn, cảm giác phức tạp mà đối phương mang đến cho bạn thật ra luôn tồn tại, chưa từng tan biến.“Tôi đến xem tình hình tiêu thụ của Vinda.” Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp, đồng thời cúi đầu lật giở tập văn bản trên bàn làm việc của Lâm Thiển. Ánh hoàng hôn hắt vào gương mặt nghiêng của anh, khiến người đàn ông này đẹp đẽ như một bức họa.Lâm Thiển: “Vậy ạ? Để tôi báo cáo qua với anh.”“Ừ.”Hai người im lặng vài giây rồi Lâm Thiển bắt đầu lên tiếng. Trong lúc báo cáo, cô không nhịn được, lại một lần nữa liếc Lệ Trí Thành.Hình như anh mới vừa cắt tóc, kiểu tóc ngắn hơn trước một chút, để lộ vầng trán rộng. Trước kia Lâm Thiển đã phát hiện, đôi mắt của anh to hơn, sâu hơn những người đàn ông khác. Vào thời khắc này, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi. Có phải thời gian gần đây anh quá vất vả? Trên người anh tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt, tư thế tựa vào thành ghế thoải mái và lười nhác hơn bình thường. Trưa nay anh có bữa cơm xã giao? Dù sao cũng là người đứng đầu công ty nên chắc chắn anh thường xuyên phải tiếp quan chức nhà nước và các đối tác làm ăn. Chậc chậc, thật khó tưởng tượng bộ dạng của anh bên bàn tiệc rượu.Nhanh chóng báo cáo xong, Lâm Thiển hỏi thăm dò một câu: “Lệ tổng, tình hình công ty đại khái là vậy, anh có chỉ thị gì không?”Lệ Trí Thành xem tài liệu, bình thản trả lời: “Không.”Lâm Thiển chẳng biết nói gì hơn. Một vị Boss lớn như anh không đi văn phòng giám đốc cũng như phó giám đốc, chạy đến chỗ của nhân vật thứ ba như cô làm gì? Vừa rồi cô còn tưởng, anh có nhiệm vụ riêng cho cô. 1 – 15 (138)Hai người lại lặng thinh. Dù Lệ Trí Thành không lên tiếng, chỉ chăm chú xem tài liệu, nhưng Lâm Thiển vẫn cảm nhận thấy sự tồn tại rõ rệt của anh.Cuối cùng Lâm Thiển cũng nhấp nhổm không yên. Phát hiện cốc trà trước mặt anh trống không, cô liền đứng dậy: “Tôi đi rót thêm nước cho anh…”“Không cần.” Lệ Trí Thành cắt ngang lời, ngữ khí nhàn nhạt: “Tôi hơi mệt, em cứ ngồi bên cạnh tôi là được.”Lâm Thiển ngây người. Vài giây sau, mặt cô nóng ran.Cảm giác quen thuộc lại dội về. Cô tưởng rằng, chuyện của cô và anh đã trở thành quá khứ.Câu nói của anh rõ ràng chỉ là vô ý, tại sao cô cảm thấy hình như anh lại muốn tấn công cô?Tuy nhiên, trong hơn một tháng qua, Lâm Thiển làm việc độc lập, lãnh đạo mấy chục nhân viên, tâm lý cũng trưởng thành không ít. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.Đến đâu hay đến đó, Lâm Thiển tiếp tục ở bên cạnh anh.Yên lặng nửa tiếng đồng hồ, Lâm Thiển thấy vô vị, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Người xưa có câu “Hồng tụ thiêm hương”, theo cách nói của anh, chẳng lẽ có cô ở bên cạnh trong lúc đọc tài liệu khô khan, anh cũng cảm thấy dễ chịu?(Hồng tụ thiêm hương chỉ thời xưa, lúc thư sinh học tập có cô gái trẻ trung xinh đẹp ở bên cạnh)Stop, cô đang nghĩ gì thế?Tâm lý của cô đâu có chững chạc như cô tưởng. Chỉ vì ở nơi xa “hoàng đế”, làm một tháng lãnh đạo nên rất oai phong. Bây giờ “hoàng đế” xuất hiện, vẫn có thể khiến cô hỗn loạn bằng một câu nói.Con người Lâm Thiển một khi càng gặp khó khăn càng hăng hái, nên lâm vào tình huống bối rối, cô sẽ tìm cách che giấu. Thế là cô mở miệng: “Lệ tổng, tình hình tập đoàn gần đây thế nào rồi?”Lâm Thiển đã chọn đúng đề tài gợi chuyện, bởi Lệ Trí Thành buông tài liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn cô, khóe mắt ẩn hiện ý cười: “Cho tới ngày hôm qua, việc cải tổ công ty và điều chỉnh nhân viên đã hoàn tất.”Lâm Thiển thốt lên: “Tốt quá!” Điều đó có nghĩa Lệ Trí Thành đã hoàn tất việc chỉnh đốn nội bộ, giải quyết bài toán khó nhất của Ái Đạt.Vừa định nói câu gì đó thể hiện sự khâm phục của mình, ai ngờ Lệ Trí Thành nhìn cô chăm chú, đồng thời chuyển đề tài: “Vì vậy, bây giờ tôi có thể tập trung tinh lực, theo đuổi mục tiêu khác mà tôi muốn.”Lâm Thiển gật đầu: “Đúng, chúng ta có thể…”Còn chưa dứt lời, cô chợt bừng tỉnh… Không đúng… mục tiêu khác mà anh muốn? 1 – 15 (139)Lâm Thiển liền cúi thấp đầu. Chẳng biết có phải cô quá nhạy cảm hay không?Tuy nhiên, câu nói này tựa như một lời tuyên chiến: bởi vì tôi đã hoàn toàn khống chế cục diện của tập đoàn nên bây giờ tôi có thời gian… đối phó em?Trong lúc tâm trí của Lâm Thiển rối bời, Lệ Trí Thành tựa hồ chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cầm tài liệu, chỉ tay vào một thông số, hỏi cô chi tiết.Trong lòng Lâm Thiển lại có chút nghi hoặc, lẽ nào điều anh ám chỉ là công việc? Cô lập tức lấy lại tinh thần, giải thích cụ th