
lưng rắn chắc của Lệ Trí Thành, cô kiễng chân hôn lên cổ anh: “Xong rồi.”Lệ Trí Thành quay người đối diện cô, ánh mắt vẫn thâm trầm khó đoán. “Đến lượt em.” Anh nói ngắn gọn.Trong lòng Lâm Thiển rất ngọt ngào. Đường đường một Boss lớn lại đi kỳ lưng cho người phụ nữ nhỏ là cô. Lâm Thiển lập tức quay người, chống hai tay lên tường: “Cảm ơn anh.”Lâm Thiển đâu biết, trong con mắt đàn ông, tư thế này của cô hấp dẫn đến mức nào?Dòng nước chảy dọc theo tấm lưng trắng ngần, đỉnh đồi phía trước ẩn hiện, cặp mông tròn bắt mắt ở ngay trước mặt. Lệ Trí Thành không nói một lời, nhận bông tắm từ tay Lâm Thiển, bắt đầu kỳ lưng người con gái anh yêu.Động tác của anh dịu dàng lại tỉ mỉ, khiến Lâm Thiển vô cùng dễ chịu. Một lúc sau, Lệ Trí Thành dừng lại. Lâm Thiển hỏi: “Xong chưa anh?”Anh không đáp lời. Lâm Thiển vừa định đứng thẳng người, eo đột nhiên bị anh ôm từ đằng sau. Tiếp theo, thân thể anh đè vào người cô, nơi nào đó bắt đầu lách vào bên trong. Lệ Trí Thành đồng thời hỏi nhỏ: “Cho anh một lần nữa?”Mặt Lâm Thiển nóng ran, hai người lần đầu tiên dùng tư thế này. Anh đúng là ngày càng xấu xa, cô cũng thế. Dục vọng đã ngủ say trong thân thể cô tựa hồ lại bị đánh thức.“Ừ… nhưng đây là lần cuối cùng của ngày hôm nay, chúng ta thỏa thuận rồi đầy nhé…”Sau một hồi quấn quýt trong nhà tắm. Lệ Trí Thành bế Lâm Thiển về giường. Toàn thân cô rã rời, vậy mà người vận động nhiều hơn là anh lại như không có chuyện gì xảy ra. Anh ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn cô, khóe mắt cười cười.Người đàn ông sau khi thỏa mãn bộc lộ niềm vui như chàng trai mới đôi mươi. Trong lòng Lâm Thiển vừa ngọt ngào vừa ấm áp.“Em có ngủ thêm chút nữa không?” Anh hỏi.Lâm Thiển xem đồng hồ ở đầu giường, đã hơn mười một giờ trưa. Cô lắc đầu: “Dậy thôi, em đói bụng rồi.” 16 – 30 (133)Hai người mặc quần áo. Thấy Lệ Trí Thành mặc áo sơ mi và quần dài, tế bào lãng mạn trên người Lâm Thiển bất chợt trỗi dậy, cô ném áo phông của mình sang một bên, giơ tay về phía anh: “Em muốn mặc đồ của anh.”Nói thật, việc mặc áo sơ mi đàn ông chẳng có gì mới mẻ, nhưng không thể không thừa nhận nó cũng rất thú vị.Buổi trưa ánh nắng chói chang, Lâm Thiển mặc áo sơ mi trắng của Lệ Trí Thành đi đi lại lại trong nhà, tự thấy bản thân cũng khá gợi cảm.Đồ ăn gọi bên ngoài vẫn chưa mang tới, Lâm Thiển vào nhà bếp cắt cam và kiwi ra đĩa. Khi cô quay lại phòng khách, Lệ Trí Thành đang ngồi ở sofa xem tin tức. Anh đang xem kênh kinh tế của thành phố Lâm. Bởi vì sản xuất túi xách là một trong những ngành trụ cột của thành phố Lâm nên kênh này thường đưa tin về ngành, những lúc rảnh rỗi Lâm Thiển cũng hay xem.Cô đặt đĩa hoa quả xuống bàn, ngồi tựa vào lòng anh, vừa xem tin tức vừa dùng cái dĩa nhỏ cắm miếng cam đưa vào miệng anh.Lệ Trí Thành một tay đặt lên thành phố phía sau, một tay ôm Lâm Thiển, để trọng lượng thân thể cô dồn vào người mình. Ăn vài miếng, anh cúi đầu hôn cô, miệng hai người còn vương mùi hoa quả thơm mát. Buổi trưa tĩnh mịch, chẳng ai muốn động đậy, cũng chẳng ai muốn đi ra thế giới bên ngoài, chỉ muốn lặng lẽ ôm nhau, hưởng thụ khoảnh khắc bình yên này.Áo sơ mi của Lệ Trí Thành mặc trên người Lâm Thiển vốn rất rộng nên anh có thể dễ dàng vùi đầu vào trong áo. Lâm Thiển cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, chắc sẽ “củi khô bén lửa” một lần nữa. Thế là cô kiên quyết đẩy người anh: “Tạm dừng, chúng ta đã nói rồi, chúng ta đã dùng hết số lần của ngày hôm nay.”Lệ Trí Thành cười cười. Dù sao Lâm Thiển cũng mới trải qua lần đầu, hơn nữa chỗ đó còn hơi sưng tấy, khiến anh không khỏi xót xa. Thế là anh buông người cô, trầm mặc một lát mới lên tiếng: “Em thích mặc đồ của anh?”Lâm Thiển: “Thích thì sao, không thích thì sao?”Lệ Trí Thành cúi xuống hôn lên trán cô: “Sau này ở đây, em đều có thể mặc.” 16 – 30 (134)Lâm Thiển không đáp lời, nhưng khóe miệng cong cong. Buổi chiều nắng vàng rực rỡ, thời tiết hơi nóng, Lâm Thiển muốn ra ngoài hít thở không khí nhưng hai chân đau nhức nên cô không muốn đi bộ. Do đó, cô hỏi Lệ Trí Thành ở nhà có gì chơi vui không.Thực ra Lệ Trí Thành chẳng có kinh nghiệm gì về phương diện này. Sau khi cân nhắc đề nghị của cô, anh hỏi lại: “Hay là chúng ta trồng nho?”Lâm Thiển tròn mắt. Trồng nho ư? Chắc cũng chỉ có anh mới nghĩ ra trò tiêu khiển sáng tạo này, bạn trai cô quả là đặc biệt.Tháng trước Lệ Trí Thành mua mấy cây nho giống nhưng vì công việc bận rộn nên vẫn để tạm ở ngoài ban công. Hai người cầm cây nho giống đến vườn hoa nhỏ ở sân trước, Lâm Thiển không biết trồng, đành nghe theo sự chỉ huy của anh.Lệ Trí Thành cầm cái xẻng xúc đất, động tác rất nhanh nhẹn, loáng một cái đã đào một cái hố nhỏ. Lâm Thiển thè lưỡi: “Có phải trước đây anh từng làm lính công binh không?” Lệ Trí Thành mỉm cười, đứng dậy: “Quá khen, đây chỉ là dùng dao mổ trâu đi giết gà thôi.”Lâm Thiển cười tủm tỉm. Sau khi đào hố xong, Lâm Thiển cẩn thận đặt cây nho vào trong rồi lấp đất. Cô làm rất tốt công việc này, rành mạch đâu ra đấy. Lệ Trí Thành đứng một bên, để cô tự mình xử lý.Xong xuôi, Lâm Thiển ngồi xổm cạnh cây nho, ngẩng đầu nhìn giàn gỗ cao cao. Không biết năm tới khi cây nho