
thuộc về bạn, viền mắt bạn bỗng dưng cay cay.Lâm Thiển chưa từng nghĩ, sẽ có lúc cô muốn rơi nước mắt khi nhìn thấy Lệ Trí Thành. Cô vội vã quay đầu đi chỗ khác, nuốt nước mắt vào trong.Trước đó, cô chưa từng oán trách anh không đi thăm mình. Nhưng vào giây phút này, trong lòng cô có chút ấm ức.Đáng ghét… Lệ Trí Thành, tại sao anh không đến thăm em? Hai tháng trôi qua, em đã gần như quên sạch cảm giác ở bên anh trước đây, anh có biết không?Cố gắng hồi phục tâm trạng, Lâm Thiển mới lại quay đầu về phía bàn hội nghị. Lúc này, một giám đốc bán hàng đang phát biểu: “Lệ tổng, vấn đề lớn nhất của Aito bây giờ là cung không đủ cầu.” 16 – 30 (112)Mọi người đều cười, Lâm Thiển cũng mỉm cười nhìn Lệ Trí Thành. Khóe miệng anh ẩn hiện ý cười, anh ngẩng đầu định nói câu gì đó với giám đốc bán hàng.Nhưng động tác của anh đột nhiên dừng lại. Tất cả mọi người đều nhận ra điều đó, trong khi anh vẫn giữ nguyên tư thế, ý cười đọng trên khóe môi, ánh mắt rõ ràng hướng về giám đốc tiêu thụ nhưng lại tựa như xuyên qua anh ta dõi về một nơi nào đó. Vẻ mặt anh nghiêm túc, khiến mọi người không hiểu thế nào.Tình trạng này chưa từng xuất hiện, mọi người trong phòng hội nghị đều ngây ra. Lâm Thiển không rời mắt khỏi gương mặt trông nghiêng của Lệ Trí Thành. Anh không nhìn về phía cô, nhưng cô cảm thấy…Lệ Trí Thành trầm mặc trong giây lát rồi lên tiếng: “Bây giờ, lượng hàng tồn kho là bao nhiêu? Khả năng sản xuất một ngày có thể nâng cao đến mức nào?”Lại trở về đề tài “cung không đủ cầu” vừa rồi, người phụ trách bộ phận Kỹ thuật sản xuất là Lưu Đồng đưa ra hai thông số. Lệ Trí Thành gật đầu, cầm cốc trà uống một ngụm.Tâm trạng của Lâm Thiển tựa hồ cũng trở nên căng thẳng theo nhất cử nhất động của anh. Sau đó, anh đặt cốc xuống bàn, đưa mắt về phía cô một cách tự nhiên. Ánh mắt anh hun hút sáng ngời, nhìn cô chăm chú.Lâm Thiển hơi thất thần, cho tới khi viền mắt lại một lần nữa cay cay, cô mới vội cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh.Anh gầy hơn trước, Lâm Thiển nghĩ thầm, cằm có vẻ nhọn hơn. Không biết anh lại cắt tóc ngắn từ lúc nào, nhưng kiểu đầu này rất hợp với anh, khiến anh trông càng chững chạc và khó tiếp cận hơn.Một lúc sau, Lâm Thiển ngẩng đầu, Lệ Trí Thành không còn nhìn cô mà đang thảo luận với Lưu Đồng.Lưu Đồng nói: “Cung không đủ cầu là tín hiệu tốt lành nhưng cũng là vấn đề lớn. Khả năng sản xuất của chúng ta đã đạt mức tối đa, nếu tiếp tục tăng thêm, bộ phận sản xuất sẽ không chịu nổi.”Bên cạnh có người hỏi: “Chúng ta có nên đóng mấy dây chuyền sản xuất khác, chuyển nhân lực và vật lực sang Aito?” 16 – 30 (113)Lâm Thiển tạm thời bị đề nghị này thu hút. Trong phòng hội nghị có người tán thành, có người phản đối, tạo thành hai luồng ý kiến trái ngược. Sau đó, mọi người quay sang Lệ Trí Thành, chờ quyết định của anh.Lệ Trí Thành đảo mắt một vòng. Khi chạm mắt Lâm Thiển, cả hai đều tỏ ra bình thản. Lâm Thiển nhìn anh chăm chú.Sau đó, Lệ Trí Thành từ tốn mở miệng: “Tạm thời không điều chỉnh, càng là thời kỳ nóng sốt, chúng ta càng cần tiến từng bước ổn định. Giai đoạn hiện tại hơi quá tải, mọi người vất vả nhiều. Ngoài ra, hãy thông báo cho bộ phận Nhân sự nhanh chóng phát tiền thưởng của quý này.”Nghe nói đến tiền thưởng, mọi người đều phấn khởi. Cố Diên Chi và Lưu Đồng đã được xem danh sách khen thưởng từ trước, Lưu Đồng cảm thán: “Ái Đạt của chúng ta mấy năm nay chưa bao giờ phát nhiều tiền thưởng như vậy.”Mọi người càng vui mừng, Lâm Thiển cũng mỉm cười. Bởi vì chủ đề chính đã thảo luận xong, không khí trong phòng hội nghị trở nên thoải mái và náo nhiệt. Do đó không ai chú ý, Lệ Trí Thành lại một lần nữa hướng ánh mắt về phía Lâm Thiển. Cho đến khi hai má cô ửng hồng, chân tay mất tự nhiên, anh mới quay đi chỗ khác, đứng dậy tuyên bố kết thúc cuộc họp rồi rời khỏi phòng hội nghị.Lâm Thiển vẫn ngồi nguyên một chỗ, dõi theo hình bóng anh. Từng bước chân bình ổn của anh như đi thẳng vào lòng cô, khiến trái tim cô xao động.Tình yêu là gì? Tình yêu là chỉ bằng một ánh mắt của đối phương, cũng khiến bạn giống con diều đang chao liệng trên bầu trời lập tức thu dây, quay về lòng bàn tay của người ấy. Bất kể thân thể hay trái tim cũng thuộc về.Bởi vì Lâm Thiển vừa từ bên ngoài trở về nên mấy giám đốc quen biết vây quanh cô hỏi chuyện. Cố Diên Chi và Lưu Đồng đều nói “Cô vất vả rồi”. Trước khi ra ngoài, Cố Diên Chi còn nhìn Lâm Thiển bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa, khiến cô hơi bối rối.Lâm Thiển cùng bọn họ tán gẫu một lúc, tuy thản nhiên như không nhưng tâm tư của cô đã bay đến gian phòng ở tầng trên cùng từ lâu.Có phải bây giờ anh đang đợi cô?Khó khăn lắm mọi người mới giải tán, Lâm Thiển đi tới văn phòng của Lệ Trí Thành, tâm trạng cô bỗng dưng hơi căng thẳng. 16 – 30 (114)Bởi vì vừa kết thúc cuộc họp, tầng trên cùng có nhiều người đi lại. Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, cô chỉ còn cách cúi đầu, né tránh ánh mắt anh của mọi người, đi tới gõ cửa phòng làm việc của anh.“Lệ tổng.”“Vào đi.”Lâm Thiển đẩy cửa đi vào. Lệ Trí Thành đang ngồi sau bàn làm việc, một tay cầm bút, một tay cầm tập văn bản. Tưởng Viên đứng bên cạnh