
a biết mình đang ở với người của Thẩm gia có lo lắng thái quá không? Lần trước đã dặn dò mình cẩn thận, thôi, tạm thời tốt nhất không cần nói, nếu không ba sẽ lập tức đến đây đón mình về nhà.
“Con ở nhà một người bạn, ngày mai sẽ về, ba nhớ để dành cho con một phần pizza, không được độc chiếm nha.”
“Được, đừng mải chơi quá, nhớ đi ngủ sớm.”
“Vâng vâng, chúc ba ngủ ngon.”
Giang Tiểu Tư ngắt điện thoại, vui vẻ trở vào, đã nhìn thấy trên bàn có mấy đĩa rau dưa, hai cái bát, hai đôi đũa. Thật tốt quá, cuối cùng anh ta cũng biết “Tri ân báo đáp” viết như thế nào, đồng ý giữ cô lại ăn cơm. Giang Tiểu Tư vui vẻ ngồi xuống chờ ăn cơm, chốc lát sau, Thẩm Mạc lại bưng thêm hai đĩa ra, là tôm nõn viên và ngô xào.
“Đồ ăn sắp nguội rồi, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Giang Tiểu Tư tự nhiên bưng bát lên, gắp thức ăn sau đó há mồm to và cơm, lần đầu tiên cô biết dù không cần đến máu làm gia vị, đồ ăn cũng thơm ngon như vậy.
“Lúc đầu là có khách sẽ tới sao?”
Thẩm Mạc lắc đầu.
“Vậy, một mình anh mà ăn nhiều món như vậy?”
Tuy rằng có nhiều món ăn, nhưng lượng mỗi món rất ít, quan trọng là mùi vị. Người này rất giống ba, có năng khiếu đặc biệt về trù nghệ, dù những nguyên liệu vô cùng đơn giản cũng có thể làm ra những món ăn cực phẩm.
“Ăn không nói, ngủ không nói.” Thẩm Mạc, nhìn Giang Tiểu Tư ở trước mặt mình ngấu nga ngấu nghiến khó chịu ăn cơm. Nếu không vì lúc nãy Tiểu Tư giúp anh chút việc, lại đúng những việc mình cực ghét, anh đã lập tức vứt cô ra ngoài rồi.
“Anh tên là cái gì Thẩm?” Giang Tiêu tò mò hỏi, gặp nhau lâu vậy anh ta vẫn chưa nói tên với mình.
Thẩm Mạc vẫn không nói lời nào.
“Anh không nói tôi sẽ tự đoán vậy, Thẩm Thẩm? Thẩm Lang? Thẩm Sự? Thẩm Chính?…”
“Thẩm Mạc.” Thẩm Mạc run run khóe miệng, cuối cùng cũng phải nói ra.
Giang Tiểu Tư thỏa mãn gật đầu: “Ý nghĩa là, so với kế thừa ngiệp lớn là tróc quỷ của Thẩm gia, anh càng hợp với việc dạy học và phá án hơn sao? Giáo sư Thẩm … đúng, dễ nghe hơn Thẩm đạo trưởng.”
Thẩm Mạc buông đũa nhìn cô: “Cô rốt cuộc là ai?”
“Tôi tên là Giang Tiểu Tư, nhà tôi mở cửa hàng đồ chơi tình thú.”
Thẩm Mạc nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch, thanh âm lộ vẻ khinh miệt: “Ra là Thoát Cốt Hương.”
Người bình thường làm sao có gan lớn như cô chứ, dù đã biết thân phận cô đặc biệt, không ngờ chính là người của Thoát Cốt Hương.
Từ cổ chí kim, kinh doanh đồ cho người chết, dù là quan tài, vòng hoa, dịch vụ hỏa táng hay nhà tang lễ đều bị người đời khinh miệt, một số cá nhân cuộc sống quẫn bách, đi vào đường cùng sẽ lợi dụng yêu ma quỷ quái để kiếm tiền. Mà như Thoát Cốt Hương, không chỉ buôn bán với người sống còn buôn bán với người chết, trực tiếp bán máu. Thẩm Mạc luôn luôn hận ma quỷ và “phi nhân loại”, tất nhiên sẽ thấy rất phản cảm. Cô gái trước mắt này tuy làm hắn cảm thấy rất lỳ lạ, nhưng thật sự là người, không có chút pháp lực nào. Thẩm Mạc không nói thêm gì nữa, đứng dậy.
“Cơm ăn không phải trả tiền, ăn xong nhớ đi rửa bát. Còn nữa, tốc độ đánh máy của cô nhanh như vậy, tập bản thảo và thư tín bên kia đang cần gấp, lát nữa cô rảnh thì đánh giúp tôi, nếu là bưu kiện thì trả lại luôn, địa chỉ có ghi ở phía trên.”
“Dùng hòm thư của anh để trả lời thư?”
“Tôi không biết hòm thư của tôi, chỉ có trợ lý biết, cô dùng địa chỉ của cô đi. Muộn rồi, không thích về nhà thì ngủ ở phòng cháu gái tôi khi nãy, không được chạy lung tung vào các phòng khác.”
Nói xong, anh đi ngay vào phòng làm việc.
Giang Tiểu Tư buồn bực, tiếp tục ăn cơm, anh ta coi cô là lao công miễn phí à. Rửa chén thì có thể bỏ qua, còn bắt cô trả lời thư rồi đánh máy. Nói thì nói vậy, Giang Tiểu Tư vẫn vui vẻ ăn hết sạch thức ăn, sau đó vừa hát vừa rửa chén. Phòng bếp nhà Thẩm Mạc vừa lớn vừa sạch sẽ, nhưng phần lớn đều là dụng cụ kiểu Trung Quốc, không giống như nhà cô, đồ nấu nướng loại nào cũng có. Thật ra, Giang Lưu không cần ăn cơm, chỉ cần uống máu là được, nhưng Giang Tiểu Tư lại khác, cùng lắm thì cô nhịn đói giỏi hơn người bình thường một chút, nhưng nhất định phải ăn cơm. Không uống máu cũng được, nhưng có máu đương nhiên sẽ ngon hơn.
Giang Tiểu Tư rửa sạch bát xong thì đã qua một thời gian dài. Ở nhà cô rất ít khi làm việc nhà, bởi vì Giang Lưu đều xử lý. Nhắc mới thấy, ba đúng là người đàn ông tốt hiếm có, khổ sở chăm sóc cô một ngàn năm cũng không chút oán than.
Dọn dẹp xong, Tiểu Tư định tưới nước cho Thiên Diệp Linh Lan, nhưng Thẩm mạc đã có hệ thống tưới nước dẫn ra từ trong hồ, mỗi ngày đúng giờ sẽ tự tưới nước. Cô đành ngồi vào máy tính giúp Thẩm Mạc gõ bản thảo. Chữ của anh ta rất đẹp, rồng bay phượng múa, hạ bút phóng khoáng nhưng không như viết ngoáy. Chủ yếu là bài giảng và bản thảo sách, còn có một ít thư gửi thực tập sinh đang tham gia khảo cổ ở nơi khác và một số ý kiến sửa chữa lại bài tập. Anh vốn không thích dùng máy tính, bình thường đều viết ra rồi đưa cho trợ lý đánh máy. Đánh máy xong hết một xấp dày, Tiểu Tư ngạc nhiên phát hiện ra bản thảo không hề có một lỗi chính tả nào, thậm chí không đặt sai cả một dấu chấm câu. Hành văn liền mạch lưu loát, ngay cả những chỗ tẩy xóa cũ