
ồi lâu, cuối cùng, Thẩm Mạc bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được rồi, một gian phòng, hai chiếc giường.”
Phòng khá sạch sẽ, Giang Tiểu Tư cướp lấy vị trí sát cửa sổ, gần ven sông. Tắm rửa xong, cô vẫn giữ thái độ ngoan ngoãn, nằm trên giường của mình xem ti vi, nhưng đến khi Thẩm Mạc tắm rửa xong đi ra, thấy mái tóc ướt đẫm đang nhỏ nước của anh, hình ảnh mặc áo ngủ đầy gợi cảm của anh, cô vẫn không nhịn được mà nhào tới.
Khi Thẩm Mạc xem xong toàn bộ tài liệu của chuyến công tác lần này, Giang Tiểu Tư đã dựa vào ngực anh thiếp đi từ lúc nào. Không biết cô mơ thấy cái gì ngon, nước miếng đã chảy đầy ra mép…. Thẩm Mạc bất đắc dĩ, bế cô sang chiếc giường khác, tắt đèn ngủ. Trong bóng đêm, khuôn mặt Giang Tiểu Tư thấp thoáng không rõ làm cho anh bỗng cảm thấy bất an. Có lẽ là anh nghĩ quá nhiều rồi, luôn luôn dự cảm có gì đó không tốt.
Ngày hôm sau, làm đến hơn hai giờ chiều đã xong, Giang Tiểu Tư lại kéo Thẩm Mạc đi thuê xe đạp.
“Ngồi ô tô thì say xe nhưng chắc anh biết đi xe đạp chứ?”
Giang Tiểu Tư nhìn không khí u ám bao trùm lấy gương mặt Thẩm Mạc, kinh ngạc cười nói: “Anh không biết sao? Ha ha ha. Không sao cả, em dạy anh nhé.”
Có thể chứng kiến quá trình Thẩm Mạc học đi xe đạp, không chừng có thể thấy anh ngã, Giang Tiểu Tư làm sao bỏ lỡ mất cơ hội hiếm có này chứ, chuẩn bị tốt máy ảnh, có thể chụp lại mọi khoảnh khắc bất kì lúc nào.
Đôi tay vốn đang giữ sau xe đạp của Thẩm Mạc lặng lẽ buông ra, nhưng không ngờ người ta chỉ hơi lung lay lúc bắt đầu, sau đó đã nhanh chóng nắm được kỹ năng giữ thăng bằng, đạp vừa nhanh vừa đều.
Giang Tiểu Tư chép miệng đầy tiếc nuối, chạy vài bước về phía trước, sau đó nhảy lên sau xe Thẩm Mạc. Thẩm Mạc vừa biết đạp xe, làm sao chở được người khác, xe lập tức nghiêng sang một bên, hai người cùng ngã sõng soài trên mặt đất.
Giang Tiểu Tư mừng rỡ cười ha ha, đứng dậy, nhìn khuôn mặt xanh mét của Thẩm Mạc, kiễng chân hôn nhẹ lên cằm anh, sau đó kéo anh tiếp tục tập xe. Chẳng bao lâu đã biết đi thành thạo, Thẩm Mạc chở Giang Tiểu Tư xuyên qua những ngõ nhỏ cổ kính trong thị trấn, một tay Giang Tiểu Tư ôm chặt lấy eo anh, một tay cầm máy ảnh chụp lại cảnh vật bốn phía. Thỉnh thoảng, họ sẽ dừng lại ở đâu đó, ăn một vài thứ trông có vẻ ngon mắt.
“Nếu có thể ở đây mãi mãi thì tốt biết mấy, em hạnh phúc chết mất.” Giang Tiểu Tư áp mặt vào lưng Thẩm Mạc.
“Vậy em ở lại nơi này đi, quốc tế thiếu nhi hàng năm tôi sẽ tới thăm em, mang cho em đồ ăn.” Thẩm Mạc buông lời nói đùa hiếm hoi.
Giang Tiểu Tư nhéo mạnh vào eo anh, xe đạp vì thế mà lảo đảo theo.
“Đừng làm loạn, rơi xuống sông bây giờ.” Thẩm Mạc nở nụ cười, đáng tiếc là Giang Tiểu Tư lại ở phía sau anh, không nhìn thấy.
Xe lao xuống dốc, gió mát đập vào mặt, Giang Tiểu Tư nói: “Mau dang hai tay ra đi, chúng ta diễn Titanic.”
Thẩm Mạc dở khóc dở cười.
Buổi tối, hai người ăn vài món đặc sản trong một tiệm ăn, chơi đốt lửa trại, xem vài tiết mục ở đó, rồi Thẩm Mạc đưa Giang Tiểu Tư tới một quán bar. Trong bóng đêm mị hoặc, nghe dàn nhạc ca hát, Giang Tiểu Tư ăn rất nhiều bỏng, cô làm nũng mãi, cuối cùng ép anh uống vào một chút rượu.
Thẩm Mạc không chịu được ầm ỹ, hai người ngồi đó hơn nửa giờ thì đi ra. Họ đến bên bờ sông, bên cạnh guồng nước đang chậm chạp xoay vòng có một chiếc xích đu. Giang Tiểu Tư ngồi lên, Thẩm Mạc đẩy qua đẩy lại mấy lần, Giang Tiểu Tư lại đòi anh cùng cô ngồi lên.
“Không được, tôi cảm thấy hơi chóng mặt rồi.” Thẩm Mạc vội vàng từ chối, nhưng lại bị Giang Tiểu Tư kiên quyết kéo lên.
Giang Tiểu Tư ngồi trên đùi anh, vòng tay ôm lấy eo anh, vừa cười trộm vừa đưa chân đẩy xích đu đong đưa. Chẳng bao lâu, Thẩm Mạc đã choáng váng mơ hồ, nghe Giang Tiểu Tư nói những câu tình cảm ướt át, mặt không khỏi ửng hồng. Ánh trăng, đèn đường, tất cả đều trở nên mơ hồ, không còn rõ ràng nữa. Đột nhiên, một cảm giác sợ hãi không biết từ đâu ập tới, anh đã để một người khắc sâu vào lòng mình như vậy từ khi nào rồi? Khiến anh muốn dành cho cô toàn bộ quan tâm, toàn bộ cưng chiều sủng ái……
“Giang Tiểu Tư…..”
“Vâng?”
Giang Tiểu Tư quay đầu lại ngước nhìn anh. Thẩm Mạc cúi đầu, nhẹ nhàng phủ lên môi cô.
Nhưng không ai ngờ tới rằng, đây là nụ hôn cuối cùng của họ.
Chương 64: Bại Lộ Thân Phận
Ngày hôm sau, do tối qua Giang Tiểu Tư uống chút rượu nên ngủ rất say, Thẩm Mạc thấy thế cũng không đánh thức cô nữa, đi ra ngoài một mình.
Lúc Giang Tiểu Tư tỉnh lại đã là giữa trưa, cô thấy trên bàn để lại tờ giấy nhắn rằng cô không cần đến, đi ăn một chút gì đó rồi hãy đi dạo xung quanh. Lòng bỗng dâng đầy cảm xúc ngọt ngào chẳng nói thành lời, cô thầm nghĩ, chắc lát nữa phải để thêm đóa hoa hồng trên đầu giường, sau đó cười ha ha.
Sau khi rửa cô mặt xong, người phục vụ tới gõ cửa, mang đồ ăn tới.
“Đây là Thẩm tiên sinh gọi, nhắn là mời Giang tiểu thư ăn xong thì tới đảo Tam Thần gặp ngài ấy.”
“Sao anh ấy lại tới đó, làm việc xong sớm vậy sao? Đảo Tam Thần ở đâu?”
“Thuê thuyền đi xuôi dòng khoảng 10km là tới, nhà đò nào cũng biết.”
Giang Tiểu Tư gật đầu, vừa ăn vừa bấm điện thoại gọi cho Thẩm Mạc, nhưng mãi không liên