Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thiếu Nữ Toàn Phong

Thiếu Nữ Toàn Phong

Tác giả: Miu mymy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326102

Bình chọn: 9.00/10/610 lượt.

ăm phút sau trận chung kết nữ của võ quán Tùng Bách bắt đầu!

Nhược Bạch đích thân làm trọng tài. Ánh mặt trời trong veo như thủy tinh từ sân võ quán chiếu lên người hai nữ tuyển thủ Tú Cầm và Bách Thảo,tiếng hoan hô lúc dậy lên lúc lắng xuống, tiếng gió rít từ những cú ra chân, xé không khí, tấn công như vũ bão. Trong ánh nắng xuân, thân hình hai tuyển thủ giao nhau trên không trung, liên tục trập trùng như sóng biển!

Các đệ tử ngồi vây xung quanh chăm chú theo dõi, mặc dù đây thực ra là trận đấu không có mấy kịch tính.

“Sao vẫn lối đánh đó!”

Đình Nghi cảm thấy hơi tiếc.

Cũng như mấy trận đấu trong nhóm đai lam vừa rồi, Bách Thảo vẫn lối tấn công thục mạng, toàn thân bừng bừng như có ngọn lửa bị đốt từ bên trong, hai chân không ngừng đá về phía Tú Cầm. Còn Tú Cầm trầm tĩnh, cẩn trọng,không nôn nóng tấn công, chỉ nhẹ nhàng né tránh mỗi cú ra chân của Bách Thảo,chờ cơ hội phản kích.

“Hình như cô áy chỉ biết mỗi cách đánh đó”, Đình Hạo buột miệng thốt lên, “Như một con thú hoang dã, hoàn toàn không có kỹ xảo sách lược gì hết, chỉ biết cắm đầu xông lên muốn cắn một miếng vào cổ họng người đi săn”.

“Cứ tưởng cô ấy là người trầm tĩnh, biết kìm chế.” Đình Nghi lắc đầu, không hiểu lần đó Kim Mẫn Châu bị cô ta đánh bại như thế nào,chẳng lẽ cũng cách đánh thục mạng thế này. “Không ngờ khi giao đấu cô ấy lại hoàn toàn không biết kìm chế, một mực tấn công, nóng nảy, bộp chộp, chẳng có quy tắc gì hết.”

CHƯƠNG 5 (11)

“Em tưởng cô ấy là người trầm tĩnh hay sao?”, Đình Hạo bật cười.

“Là sao?”

“Em nhìn mắt cô áy xem.” Trong khi liên tiếp tấn công,khuôn mặt Bách Thảo mồ hôi đã vã đầy, ánh mắt trời phản chiếu, sáng lóa mắt,những giọt mồ hôi trên người cô lại chói mắt hơn cả ánh mặt trời, “Có vẻ như cô áy bị áp chế quá lâu, tất cả khí huyết và sức mạnh đều lắng xuống, trông bề ngoài có vẻ điềm tĩnh, kìm chế hơn người khác rát nhiều, nhưng thực ra,giống như núi lửa ngủ yên, chỉ cần một tia lửa nhỏ châm ngòi là có thể đốt cháy cô ấy hoàn toàn.”

Cho dù có thể lực như núi, những loạt tấn công liên tiếp không ngừng nghỉ cũng khiến Bách Thảo dần dần không chịu nổi. Cô lo lắng phát hiện thể lực mình đã bị tiêu hao gần hết. Mồ hôi ướt đẫm võ phục, giống như toàn thân bị dìm trong nước, mỗi lần ra đòn càng khó khăn, mà điều đáng sợ là những đạt tấn công của cô không hề có hiệu quả.

Đã xảy ra chuyện gì?

Rõ ràng mấy lần trước mình tấn công như thế đều thắng lợi, sao bây giờ đột nhiên không được? Cảm giác không thể nói ra đó, giống như cho dù cô điên cuồng tấn công cũng chỉ là con rối để Tú Cầm đùa giỡn, mỗi cú ra đòn của cô, Tú Cầm đều nhẹ nhàng né tránh, mỗi động tác của cô đều hoàn toàn nằm trong dự đoán của Tú Cầm.

Bách Thảo vận toàn bộ nội lực, phi thân đá thẳng nhưng hụt, cả người rơi xuống, phản lực đó trực tiếp dồn lên người cô, khí huyết toàn thân sôi trào. Đúng lúc đó, Tú Cầm đá trúng lớp áo bảo vệ trên ngực cô, liền sau đó là loạt phản công như chớp giật, cô vội vàng né tránh, gắng gượng, tung cú đá ngang mới chặn được loạt phản công chớp nhoáng của Tú Cầm.

“Tú Cầm, được một điểm!”

Nhược Bạch bình thản tuyên bố, sau đó giơ tay ra hiệu, hạ giọng nói:

“Tiếp tục!”

Bách Thảo thủ thế, đầu óc bắt đầu rối loạn, nhìn Tú Cầm, không biết có nên tiếp tục tấn công quyết liệt như trước hay không. Tại sao, rõ ràng cô liên tiếp tấn công, Tú Cầm liên tiếp lùi sau nhưng người ở vào thế hạ phong,điểm số kém hơn lại là cô?

Trong khoảnh khắc hai thân hình giao nhau.

“Hừ!”, Tú Cầm khẽ cười một tiếng.

Bách Thảo cứng đờ, cô đã nhân sự khinh miệt, coi thường trong tiếng cười đó, nó giống như tiếng cười nhạo của các đệ tử võ quán Toàn Thắng đối với cô năm nào.

Cách đánh như thế quá nghiệp dư.

Nhìn Bách Thảo thục mạng tấn công, các đệ tử của Tùng Bách ngồi xem bên dưới không biết nói sao. Trước đây, trong khi tập luyện hoặc giao đấu với các đối thủ có trình độ tương đương, lối tấn công máy móc đó của Bách Thảo còn chưa quá bộc lộ yếu điểm, nhưng bây giờ gặp đối thủ đầy kinh nghiệm như Tú Cầm, điểm yếu hiện ra quá rõ ràng, lối đánh của cô nực cười như đứa trẻ lớp một.

Đáng thương thật, rõ ràng sư tỷ Tú Cầm đang đùa giỡn cô, giống như mèo vờn chuột, dẫn dụ cô cắm đầu cắm cổ tấn công, mồ hôi vã như tắm, còn Tú Cầm không một giọt mồ hôi, ung dung chờ đợi. Đợi khi cô hoàn toàn kiệt sức, không thể nhấc nổi chân, mới ra đòn quyết định.

Vẫn như vừa rồi, mỗi đòn tấn công của cô đều đá hụt, mỗi cú đá đều rơi vào không khí, thể lực tiêu hao gần hết, hai chân nặng chì, hơi thở cũng mệt mỏi, ngực và cổ họng khô rát, đau đớn.

CHƯƠNG 5 (12)

Không được! Nếu cứ thế này mình sẽ thua mất!

Cảm giác thất bại trào lên như thủy triều khiến cô cảm thấy mình như con thú sập bẫy, còn Tú Cầm lại như người thợ săn đang cười đắc ý. Bình tĩnh! Thích Bách Thảo, bình tĩnh lại! Vừa thở mạnh, trong liên tiếp những đòn phản kích của Tú Cầm, trong nỗi tuyệt vọng lo thất bại, cô buộc mình tỉnh lại, nhìn ra mình đã sai ở đâu!

Tại sao mỗi lần tấn công đều rơi vào khoảng trống?

Trong đòn phản kích trùng điệp hoa mắt đó, cô lại nhìn rõ ánh mắt khinh k