
g sức khỏe thế này không thích hợp thi đấu. Hay là để Khấu Chấn ra thay…”
“Tôi có thể.”Nhược Bạch nhắc lại. Anh từ từ đứng dậy, Bách Thảo theo phản xạ giơ tay định đỡ, nhưng anh đẩy cô ra. Trên võ đài, hai chàng trai trong võ phục trắng muốt đã tiến ra giữa sàn. Mân Thắng Hạo sắc mặt đen láy, hiện là một trong những tuyển thủ xuất sắc nhất của Xương Hải võ quán, là đương kim vô địch Teakwondo thế giới lần thứ nhất sau khi Đình Hạo rời bỏ đấu trường.
Người kia là Nhược Bạch, một thanh niên thân hình thanh tú có vẻ ngoài lãnh đạm, chưa từng tham gia thi đấu quốc tế. “Nhược Bạch sư huynh ốm sao?” Hiểu Huỳnh và mấy cô gái nghe vậy cùng hỏi, mọi người lo lắng nhìn nhau. Đã biết bốn trận trước do chiến thắng của Diệc Phong và Bách Thảo, đội Ngạn Dương ghi được hai điểm, bằng đội Xương Hải, nếu Nhược Bạch thắng Mân Thắng Hạo là có thể giành được chiến thắng trong trận thách chiến này. Mặc dù gặp đối thủ là Mân Thắng Hạo, khả năng chiến thắng của Nhược Bạch không lớn, nhưng trong thi đấu luôn xảy ra những điều bất ngờ, luôn có những cơ hội, cơ may nào đó.
Nhưng bây giờ Nhược Bạch lại đang ốm.
Vạn nhất…
Vạn nhất… Nghĩ đến chuỗi đá xoáy của Bách Thảo với sức mạnh như gió lốc, hết cú này đến cú khác đá văng Kim Mẫn Châu từ võ đài trên cao xuống đất, làm cho Xương Hải mất mặt. Biết đâu… để cứu vớt danh dự cho Xương Hải, Mân Thắng Hạo có thể sẽ ra đòn hiểm với Nhược Bạch…
“Ôi, ôi, ôi!”, Hiểu Huỳnh cuống quýt, nắm chặt cánh tay Bách Thảo nói nhỏ, “Đã biết vậy, vừa rồi cậu nhẹ tay một chút, không nên đá bay Kim Mẫn Châu có phải tốt hơn không. Mặc dù cậu ra đòn đã lắm nhưng nếu vì vậy mà Mân Thắng Hạo trút hận vào Nhược Bạch thì nguy quá!”.
Nét mặt Bách Thảo tối sầm lại. “Không thể khống chế trong cú đá cuối cùng đối với Kim Mẫn Châu phải không?”, vừa nhìn theo Nhược Bạch đang đi trên võ đài, Sơ Nguyên vừa hỏi.
“…Vâng”
Mặc dù muốn đánh bại Kim Mẫn Châu, thậm chí đã ùng chuỗi cú đá xoáy gió để hoàn toàn đập tan thói kiêu ngạo của cô ta, nhưng khi thực hiện cú đá cuối cùng, Bách Thảo không muốn hành động như Kim Mẫn Châu đã làm với Nguyễn Tú Mai ngày hôm qua. Kim Mẫn Châu quá kiêu ngạo làm nhục Tú Mai như vậy, nếu cô cũng hành động như thế thì có khác gì cô ta.
Nhưng, khi thực hiện cú song phi thứ ba, cô nhất thiết giờ vận toàn bộ sức lực, mà đã vận toàn lực, thì không thể nào khống chế được quán tính và đường lực của chân. Cô cho rằng…
CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (29)
Mọi người đều nghĩ là cô cố ý. “Khống chế lực chân không phải dễ dàng, đừng áy náy”, thời gian nghỉ giữa những đợt tấn công của hai đối thủ trên võ đài,Sơ Nguyên vuốt tóc cô an ủi, anh còn tận tay lấy chiếc khăn bông lớn khoác lên vai cô, “Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh, vừa rồi ra nhiều mồ hôi như thế”
. “Xin lỗi”, Hiểu Huỳnh ngượng ngùng, vặn vẹo ngón tay, “Bách Thảo, tớ… tớ không nên nói cậu… chỉ là do tớ hơi lo cho Nhược Bạch sư huynh…”.
“Không sao.” Bách Thảo lắc đầu.
“Lo gì chứ.”, Diệc Phong liếc xéo Hiểu Huỳnh,“Xin cô, không nên quá lo Nhược Bạch không ra nổi một đòn. Ai thắng ai thua còn chưa biết, đừng có mới thấy nhuệ khí của người ta đã phát hoảng, tự hại mình”.
“…”
Hiểu Huỳnh cúi đầu, đang định nói thêm gì đó.
“Hự!”
Trên võ đài cục diện đột nhiên thay đổi. Sau khi hai bên thế thủ thăm dò lẫn nhau, Nhược Bạch tấn công trước, Mân Thắng Hạo dường như đã sớm chuẩn bị, trong nháy mắt quay người đá hậu, kiểu ra miếng trả miếng này không có gì lạ. Trong lúc Mân Thắng Hạo ra đòn phản kích, Nhược Bạch hét lên một tiếng, tung người đạp thẳng xuống, luồng gió sung mãn theo thế chân ép xuống. Biến hóa thành chuỗi khiến khán giả hoa mắt.
Bách Thảo căng thẳng, nín thở. Thấy cú đạp thẳng trùm lên đầu Mân Thắng Hạo
“Phập!” một tiếng nặng trịch, bóng chân hai chàng trai giao nhau.
Lại một cú đá hậu của Mân Thắng Hạo trúng vai Nhược Bạch, Nhược Bạch mặt trắng như tuyết, lùi về sau hai bước.
“Ôi…” Bách Thảo hoảng hốt kêu lên
. “Ôi!”, tiếp theo là tiếng hét thất thanh của Hiểu Huỳnh, “Sao lại thế, sao lại thế! Rõ ràng Nhược Bạch đá trúng Mân Thắn gHạo thì Nhược Bạch phải ghi được điểm chứ! Sao lại thế…”.
Sắc mặt Diệc Phong xám lại. “Tốc độ ra đòn của Mân Thắng Hạo quá nhanh”,Thân Ba cau mày ghi mấy chữ vào cuốn sổ, “
…Mặc dù Nhược Bạch phán đoán được động tác của đối phương nhưng hai lần ra đòn, rốt cuộc vẫn chậm hơn một nhịp”.Sau Đình Hạo, Mân Thắng Hạo cơ hồ lũng đoạn hầu hết giải quán quân các cấp, bất luận là sức mạnh hay tốc độ phản ứng luôn là thế mạnh của anh ta.
“Không phải”, mắt vẫn theo dõi Nhược Bạch đang lấy thăng bằng cố đứng vững, Bách Thảo cắn môi, tay bóp chặt hai gói thuốc vừa rồi Nhược Bạch sư huynh không động đến, “…là do Nhược Bạch sư huynh bị sốt…”.
Trong mắt cô, tốc độ của Nhược Bạch không hề thua Mân Thắng Hạo. Anh ra chân rất nhanh, chỉ là do lúc Nhược Bạch đạp từ trên cao xuống, cô có thể nhìn thấy cơ thể anh khẽ run, có vẻ như thể lực anh đã sa sút. Nêu anh không ốm. Cú liên hoàn vừa rồi…
CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (30)
0:1
Mân Thắng Hạo được điểm. Các đệ tử của Xương Hải hoan hô vang dậy, sĩ khí sa sút của toàn đ