Thiếu Nữ Toàn Phong

Thiếu Nữ Toàn Phong

Tác giả: Miu mymy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328055

Bình chọn: 7.5.00/10/805 lượt.

.

Môi Nhược Bạch mím lại thành một đường thẳng.

Cô nhìn anh, nói tiếp:

“Nhược Bạch sư huynh, giả sử dù em luyện tập chăm chỉ đếnmấy, làm thế nào cũng không thể chiến thắng Đình Nghi. Vậy thì em nên bỏ cuộc,đúng không?”

“Em có thể chiến thắng cô ấy.”

“Nếu em không thể? Em có nên bỏ cuộc?”, cô nói một cáchkiên quyết. “Em tập Taekwondo là do em thích, không phải vì Đình Nghi.Cũng không phải vì Đình Nghi mà từ bỏ Teakwondo, từ chối bất cứ cơ hội nào. Nếuem tạm thời không thắng được thì em sẽ kiên trì tập tiếp. Những cái đó chẳngphải chính là anh đã dạy em sao? Anh cũng không nên từ bỏ vì bất cứ lý do gì,không phải sao?”

Nhược Bạch trầm tư.

“Sư huynh, nếu anh không đi, em cũng không đi”, BáchThảo nói dứt khoát.

* * *

Buổi chiều hôm đó, Bách Thảo đi gặp huấn luyện viên Thẩm Ninh, xinbổ sung tên Nhược Bạch. Thẩm Ninh nói, một là cần chính Nhược Bạch bày tỏ ýkiến, hai là danh sách đã báo lên tập đoàn Phương Thị, nếu tăng thêm người thìphải được Phương Thị phê chuẩn.

“Tập đoàn Phương Thị?”, cô ngạc nhiên, “… Cần gặpbộ phận nào đó của tập đoàn hay là nên gặp Đình Hạo tiền bối?”.

Thẩm Ninh nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu không hề liên quan:

“Trận đấu lần trước của em với Đình Nghi là đo Nhược Bạch dạyem tam đả liên hoàn trên không?”

CHƯƠNG 7 + 8 +9 (18)

“Vâng.”

“Chiến thuật trận đấu đó cũng hoàn toàn do Nhược Bạch địnhra?”

“Vâng!”, Bách Thảo trả lời.

Thẩm Ninh chầm chậm gật đầu, nói:

“Chuyện của Nhược Bạch, em trực tiếp tìm Đình Hạo thửxem”

Tra lại số điện thoại Đình Hạo, Bách Thảo vào một trạm điện thoại,gọi cho anh. Đầu bên kia hình như đang họp, cô nghe tiếng Đình Hạo nói, cuộchọp tạm nghỉ ít phút nên đành hâp tấp xin lỗi, sau đó nói vắn tắt nguyên nhânmình tìm anh.

“Chín giờ tối em đợi anh ở quán cà phê đó nhé.”

Đình Hạo bất ngờ kết thúc đàm thoại.

Buổi tối, Bách Thảo đến quán cà phê khá sớm.

Bách Thảo không gọi đồ mà uống nước lọc miễn phí. Cô thầm nghĩ hômnay mình sẽ mời anh nên đã lấy toàn bộ số tiền tích cóp được mang theo. Quán càphê này mọithứ đều đắt, một lỵ nước quả thông thường cũng mấy chục đồng…

Đình Hạo tiền bối đã mời cô hai lần.

Dù thế nào, lần này cô cũng phải mời anh, huống hồ cô đang nhờ anhgiúp đỡ.

Nhưng…

Quán này quả thực quá đắt.

Đếm lại toàn bộ số tiền mang theo, lật xem thực đơn, Bách Thảo bốirối cắn môi.

“Xin lỗi, anh đến muộn.”

Cánh cửa kính của quán cà phê mở ra, một giọng nói trong trẻo từphía sau truyền đến. Cô vội đứng lên, đúng là Đình Hạo đang tới. Hình như vừatừ một nơi long trọng nào đó đến, anh vận bộ comple màu đen sang trọng, trôngrất lịch lãm.

“Đình Hạo tiền bối.”

Bách Thảo cúi chào.

“Uốn gì?”

Liếc nhìn mặt bàn, Đình Hạo vẫy tay gọi nhân viên phục vụ. BáchThảo hơi đỏ mặt ngăn anh:

“Đình Hạo tiến bối, anh… anh có muốn ăn mỳ bò không?”

“Sao?”

“Em biết có một quán mỳ bò rất ngon.” Bị ánh mắt củanhanh nhìn chăm chú, cô hơi lúng túng cúi đầu: “Quán đó cũng có rất nhiều đồuống, nếu…”.

“Được, đi thôi.”

Nhân viên phục vụ chào họ, Đình Hạo định đưa cô đi ra.

“Chờ đã.”

Cô gọi anh, nói liền mây câu xin lỗi với người phục vụ. Ngồi ởtrong quán lâu như vậy lại uống không nước lọc của người ta, lòng cô vô cùng áynáy.

“Bé ngốc ạ!”

Đình Hạo cười, khởi động xe hơi.

Theo đường Bách Thảo chỉ dẫn, không lâu sau, chiếc xe dừng lạitrước một con ngõ nhỏ. Sao trời lốm đốm, gió hiu hiu, mặt đường được vẩy nước,ẩm ướt mát mẻ. Hai bên có khá nhiều quán nhỏ, Bách Thảo dẫn anh vào một quán.Trước cửa treo hai chiếc đèn lồng, quán không lớn, bên trong chỉ có không đếnmười chiếc bàn.

“Rất sạch sẽ.”

Đình Hạo vừa cởi eomple vừa nói.

Mỗi chiếc bàn đều có khăn trải nền trắng hoa nhỏ, không một vếtdầu mỡ hay bụi bẩn, nền lát đá màu trắng cũng sạch bóng, dụng cụ ăn đều là hàngdùng một lần đã diệt khuẩn, bọc trong túi ni lông.

CHƯƠNG 7 + 8 +9 (19)

“Vâng, hơn nữa mỳ bò ờ đây lại rất ngon!”

Nghe Đình Hạo nói vậy, Bách Thảo vui hẳn lên, giọng hào hứng nóitiếp:

“Bát của họ rất to, thịt rất nhiều, rất mềm, rất thơm, anh cómuốn thử không?”

Nhìn mắt cô sáng long lanh, Đình Hạo cười.

“Đương nhiên phải thử.”

Nước dùng sền sệt, mùi thơm sực nức, rau xanh, tươi non, thịt bònhừ, thái dày, khi bà chủ quán bê bát mì đến, Đình Hạo gật đầu nói:

“Xem ra đúng là không tồi.”

Bách Thảo đỏ mặt cúi đầu.

“Xin lỗi Đình Hạo tiền bối, em… em bây giờ chỉ có thể mờianh thế này, về sau nếu… nếu có tiền, nhất định em sẽ mời anh món ngonhơn.”

Đình Hạo dùng đũa gắp mỳ, nóng hổi.

Đình Hạo nếm thử, hài lòng nói: “Ừ, mùi vị rất tuyệt. Vừađúng lúc đói meo, vậy anh không khách khí nữa, cảm ơn em đã mời”.

Thấy anh thích thú, Bách Thảo rất vui, cũng cúi đầu ăn từng miếng,từng miếng.

“Không ngờ, em lại biết quán ăn ngon thế này.” Quả thựcrât ngon, Đình Hạo hơi bất ngờ.

“Là Nhược Bạch đưa em đến đây.”

Hơi mì bốc lên luẩn quẩn trước hàng mi của cô.

Trận thi đấu giữa các võ quán năm ngoái, Tùng Bách võ quán đoạtchức vô địch, cả võ quán ăn mừng đến tận tối. Đêm khuya, khi các đệ tử giảitán, Nhược Bạch sư huynh đã đưa cô đến đây. còn nhớ, bữa đó, cô đã ăn rất hàohứng, chưa b


XtGem Forum catalog