Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Tác giả: Cửu Bả Đao

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323934

Bình chọn: 10.00/10/393 lượt.

óng tối bao trùm, tất cả không còn hy vọng, mọi người đều khuất phục thì anh hùng vẫn có thể lãnh đạo những người chỉ biết nghe theo người khác, vươn vai chống lại lịch sử.”

“Nói đơn giản là xuôi chèo mát mái không thể hiện được sự mạnh mẽ của cánh buồm, mọi thành tựu rực rỡ đều do dũng khí mà ra, không liên quan gì đến xảo hợp.” Lão nhân nheo mắt mỉm cười, nhìn đôi chân cụt rồi nhìn Thất Sách.

Lão nhân kể chuyện xong, đám trẻ cũng giải tán, chỉ còn lại Thất Sách và con chó, cùng ánh tịch dương rực lên như than hồng.

“Lão sư phụ, sáng sớm mai con sẽ lên Thiếu Lâm tự.” Thất Sách nhìn con chó mù dở với vẻ luyến tiếc.

Con chó này có thể coi là thân nhân bầu bạn với lão nhân mười ba năm nay, cũng đã già lắm rồi.

“Thời cuộc này, ta thấy Thiếu Lâm tự cũng không phải chốn tử tế gì, Thất Sách, con còn cha mẹ phải phụng dưỡng cơ mà.” Lão nhân không tán đồng khao khát của Thất Sách: lên Thiếu Lâm tự học võ, luyện lấy một thân công phu hành hiệp trượng nghĩa.

“Lão sư phụ, lẽ nào những câu chuyện sư phụ kể đều là giả?” Thất Sách vung quyền múa cước dưới ánh chiều tà, chính là pho Phục Hổ quyền gã tưởng tượng ra. Thất Sách từ bé quen với việc đồng áng, tuy dáng vẻ gầy gò nhưng thân thể tráng kiện, múa may loạn xạ cũng phát ra tiếng gió vù vù.

“Anh hùng thật sự đấy, giả thế nào được?” Lão nhân thở dài. Thiếu niên này lớn lên theo câu chuyện lão kể, thường mè nheo lão kể cho nghe những truyền thuyết giang hồ hoang đường, tính cả thôn thì gã có duyên phận với lão hơn hết nên được lão lén dạy mấy chữ Hán, có điều không được để người khác biết, tránh gặp phải phiền hà không đáng. Hiện giờ gã quyết tâm lên Thiếu Lâm tự học nghệ, lão ngăn được ư?

“Cha mẹ có năm đệ đệ của con lo lắng, sau này con vượt qua được Thập bát Đồng nhân trận của Thiếu Lâm tự để hạ sơn, lúc cướp giàu giúp nghèo sẽ mang về cho thôn thêm chút bạc, làm rạng rỡ tổ tông một phen.” Thất Sách vung tay, cười hì hì.

Một cô bé giận giữ chạy tới đối diện Thất Sách đang trong tư thế trồng chuối, cất tiếng mắng mỏ: “Thất Sách! Ta nghe cha mi nói ngày mai mi sẽ lên Thiếu Lâm tự quỷ quái gì đó ở Hà Nam bái sư học nghệ, đúng không?” Cô bé giận run người.

“Đúng!” Thất Sách cảm giác những gì cô bé nói hết sức vô vị, việc này chẳng phải đã nói rồi ư, nhắc lại làm gì?

Cô bé tên Hồng Trung, là thanh mai trúc mã cùng tuổi với Thất Sách, cả hai từ bé đã chơi chung, cả ngày đánh đấm gây náo loạn, cãi nhau rồi lại làm hòa, giống như những đôi nam nữ trong thôn lớn lên sẽ thành hôn.

Tên Thất Sách cùng Hồng Trung bắt

“Khi nào mi quay về?” Gương mặt Hồng Trung bắt đầu xanh lét.

“Lúc nào qua được Thập bát Đồng nhân trận, Mộc nhân hạng là về, nếu may mắn vào được Đạt Ma viện tu luyện bảy mươi hai tuyệt kĩ sẽ về muộn hơn vài năm. Võ công không phải thứ đi đường tắt, đúng cách thì mười năm có thành tựu, trăm năm sẽ đại thành, mi tưởng đại hiệp muốn là làm được sao?” Thất Sách ngoài miện nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo. Có khi gã chính là kì tài tập võ trăm năm khó gặp, ngộ tính siêu phàm cũng nên, chỉ mấy tháng sẽ học sạch võ công của Thiếu Lâm!

Thất Sách không khỏi đắc ý, trong truyền thuyết giang hồ do lão nhân kể có vô số thiên tài như thế, ví dụ vào triều đại trước ở Quảng Đông, Cái vương Tề Thiên Quả vì muốn cứu Trương Thế Kiệt nên cùng với Độc Tý hiệp Trương Giảo lãnh đạo Cái Bang tử thủ Thanh Châu, chống chọi với làn mưa tên từ biển bắn vào.

“Thất Sách, con phải nghĩ cho kĩ.” Lão nhân cho tay vào túi áo, móc ra một cuộn yên thảo khô quắt.

“Phải, nghĩ, cho, thật, kĩ!” Hồng Trung giận run người.

“Đời người không phải là gõ bàn tính.” Thất Sách vỗ vỗ đầu Hồng Trung, hai năm trước cô cao hơn gã nửa cái đầu hiện đã thấp hơn nửa nắm tay, “làm đại hiệp đơn giản như vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa.”

Hồng Trung không thể phản bác nhưng vẫn nổi giận.

“Lão sư phụ, đợi khi con hạ sơn làm nên đại sự, sư phụ sẽ có chuyện mới để kể, hơn nữa nhân vật chính còn là đại anh hùng do sư phụ dạy dỗ nên.” Thất Sách nhìn vầng tịch dương, tỏ ra hào khí.

“Thất Sách à, giang hồ hiểm ác, con thích dùng thành ngữ loạn xạ như vậy lấy đâu ra còn mạng.” Lão nhân thở dài, con chó ngẩn ra nhìn Thất Sách.

“Muốn làm anh hùng phải tỏ ra như vậy mới được.” Thất Sách toét miệng cười hết sức thoải mái.

Tịch dương cùng lão nhân đều không hưởng ứng, gã vẫn còn là trẻ con.

Một đứa trẻ vô tri ôm mộng giang hồ hiệp nghĩa, lòng đầy những điều tốt đẹp.

oOo

“Thất Sách, đi đường cẩn thận, nhớ đừng lạc đường.” Mẫu thân nám chặt tay Thất Sách.

“Đã quyết tâm rèn luyện, dù gian khổ cũng phải cắn răng chịu đựng.” Phụ thân cầm cái cuốc lên.

“Thất Sách, đừng dùng thành ngữ loạn xạ.” Lão nhân kể chuyện dặn.

“Chá biết rồi, đó gọi là họa bắt

“Đúng vậy.” Thất Sách quan sát đại thúc.

“Nhìn tiểu huynh đệ này, mang theo mỗi hai con gà, thật lòng khuyên một câu là tiểu huynh đệ chớ nên đâm đầu học võ công gì đó, để gà lại cúng tế cho ngũ tạng của mình còn hơn.” Đại thúc không đứng dậy, mặt dính dầy hạt vừng rắc trên bánh nướng.

“Đại thúc nói sao? Hai con gà không đủ học phí ư?” Thất Sách hiếu kì. Ngh


Snack's 1967