Polly po-cket
Thiên Thần Sa Ngã – Tào Đình

Thiên Thần Sa Ngã – Tào Đình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326304

Bình chọn: 8.5.00/10/630 lượt.

ôi mắt ngơ ngác như một đứa trẻ lạc mẹ không ai giúp đỡ.

– Sợ không? Ngày mai ấy? – Đạm Ngọc muốn ám chỉ việc đi bệnh viện ngày mai.

– Cũng không sợ lắm. Chỉ là…

Tay Nhi Nhi vẫn dịu dàng xoa xoa trên bụng:

– Chỉ là… thật… không nỡ…

Hai chữ cuối nghẹn ngào trong những tiếng nấc.

Một lúc sau, cô bé đi về phía biển, đờ đẫn nhìn những ngọn sóng dào dạt không ngừng táp vào chân mình.

– Mới ít hôm trước anh ấy vẫn còn đưa em đến đây. – Nhi Nhi nói, mỉm cười và nhìn về phía mặt trời hoàng hôn xa xa. – Lúc ấy em vừa mới biết mình có em bé, vẫn chưa nói gì với anh ấy. Mỗi ngày em đều bẽn lẽn mà mơ mộng, nghĩ xem mình nên thông báo tin này với anh ấy như thế nào, liệu anh ấy sẽ vui đến mức nào khi biết điều đó…

Đạm Ngọc bước đến, vỗ nhẹ vai Nhi Nhi an ủi, vòng tay ôm cô bé đang khóc như một đứa trẻ nít.

– Xin lỗi chị, Đạm Ngọc! – Nhi Nhi ngẩng lên, cố gắng nặn ra một nụ cười – Em không cố ý khóc lóc như thế … Chỉ là, vô tình lại nghĩ đến anh ấy… làm bẩn hết áo chị rồi.

– Có gì đâu. – Đạm Ngọc cười độ lượng.



Hôm trước, Nhi Nhi vẫn còn cố giả vờ kiên cường được, nhưng hôm sau thì cô nàng cuối cùng cũng lộ tẩy gan chuột nhắt, nhìn vị bác sĩ với con dao mổ, khuôn mặt Nhi Nhi thật hết sức hãi hùng, Đạm Ngọc nhìn mà thấy thương.

Nàng nhắm mắt lại, lại một lần nữa thầm cầu nguyện.

Khoảng mười phút sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, cô y tá đỡ Nhi Nhi hai chân mềm nhũn ra ngoài.

– Cô là người nhà của cô ấy à? Mau dìu cô ấy sang bên kia nghỉ ngơi!

Cô y tá vẻ lạnh lùng nói với Đạm Ngọc, chắc cô ta đã quá quen với cái trò “đi hai về một”, nên thành ra vô tình bất nhân.

Đạm Ngọc cẩn thận dìu Nhi Nhi, phát hiện ra cô bé đang rất yếu.

– Con… con em không còn nữa phải không chị?

Đạm Ngọc đang quỳ xuống xỏ giày cho Nhi Nhi, chợt nghe tiếng hỏi yếu ớt như không còn sinh lực. Cô bé vẫn đang nằm trên đi văng, đôi mắt nhắm nghiền.

– Ừ…

Đạm Ngọc đứng dậy, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Nhi Nhi.

Nhi Nhi chẳng nói gì nữa, khuôn mặt không hề biểu lộ chút cảm tình nào, từ đôi mắt vẫn nhắm chặt, những giọt lệ lách ra lăn xuống phía tai.

Đạm Ngọc nhất thời không biết làm thế nào, nàng nhớ lại mười lăm phút trước, cô bé vẫn còn do dự lẩm nhẩm: “Em muốn đặt tên nó là Hải Hải… cái tên tượng trưng cho sự to rộng sâu xa của đại dương… to rộng như cái bờ biển chị em mình đến hôm qua ấy”.

Gần mười lăm phút đi qua, tất cả niềm vui và sự hồn nhiên của cô bé dường như cũng đã theo “Hải Hải” mà vĩnh viễn ra đi.

Còn gì nhanh hơn, lạnh lùng hơn và vô tình hơn con dao phẫu thuật đây?

Lúc đó, Nhi Nhi nằm trên đi văng, khuôn mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, đôi mắt vốn linh hoạt giờ nhắm nghiền như không còn sức sống.

Cô bé bỗng mở miệng nói:

– Đạm Ngọc, em cảm thấy em cứ mở mắt ra là con em sẽ ra đi vĩnh viễn, nhắm mắt vào thì Hải Hải sẽ vẫn còn ở đây… Thật đấy! Chị tin em đi! Thật đấy…

Đạm Ngọc không làm phiền cô bé, để cô nằm trên đi văng mà nhớ về đứa con đã mất. Cô bé vẫn nhắm mắt, chỉ đôi khi hàng mi rung động rồi những giọt lệ từ từ ứa ra.

Thế nhưng… đàn ông có bao giờ nhìn thấy cảnh đó?

Có lẽ, suốt đời Đạm Ngọc cũng không thể quên rằng có một cô gái đã nói với nàng: “… Em muốn chị làm mẹ đỡ đầu cho con em, được không Đạm Ngọc…?”

Đôi mắt Đạm Ngọc không kìm được cũng chợt nhạt nhòa ướt.

Chương mười ba

Nhi Nhi nhận được điện thoại của Hà Duy, thông báo cô đã được lọt vào top 20 người đứng đầu. Lúc nhận cuộc điện thoại này, Nhi Nhi vẫn còn nằm trên giường, hai ngày sau khi nạo thai.

Nhi Nhi bình tỉnh hỏi đầu dây bên kia:

– Thế Nhậm Đạm Ngọc thì sao?

– Ơ…

Đối phương chắc không ngờ lại bị hỏi câu này, lặng đi một lát rồi nói qua loa:

– Cô ấy cũng được vào.

Nhi Nhi không hỏi gì nữa, lẳng lặng cúp điện thoại, đôi mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà, nhớ về những việc đã qua trong mấy tháng vừa rồi, nhớ về những tính toán đớn hèn của người yêu. Theo phản xạ, cô đưa tay đặt lên bụng, nhưng không còn cảm thấy tí nào những rung động của một sinh mệnh nhỏ bé đang hình thành nữa.

Đạm Ngọc bước vào phòng, tay bưng tô canh gà.

– Em dậy rồi à? Hôm qua, em làm chị sợ quá! Chẳng có ai nạo thai xong lại bị ngất đi như em. Bác sĩ nói tại em yếu quá. Chị bảo nhà bếp làm giúp tô canh gà, giàu dinh dưỡng lắm đấy, đun đến mấy tiếng mà! Nào, ăn hết luôn đi em.

Hương thơm nức mũi từ tô canh gà kích thích mạnh vào khứu giác của Nhi Nhi, mấy hôm trước bụng dạ cứ nhộn nhạo, ăn gì cũng không thấy ngon, bây giờ đã đói ngấu nghiến rồi thì lại không ăn được…

– Đạm Ngọc, chị tốt quá! Chị làm cho em bao nhiêu việc như vậy… – Nhi Nhi nói, đôi mắt lại hơi ươn ướt.

– Nói mấy thứ đó làm gì chứ? Nào, ăn đi. – Nàng chúm môi thổi phù phù cho đến khi áng chừng đã nguội mới múc từng thìa đút cho Nhi Nhi. – Nào! Ai ngờ hằng ngày cô chạy nhả tung tăng chả bao giờ biết mệt mà người lại yếu như sên thế! Bác sĩ nói rồi, nửa tháng không được ra gió, không được tiếp xúc với nước lạnh… Ầy… chị phải ở bên cạnh em liên tục mới được!

– Chị thật tốt quá, chắc chắn người tốt rồi sẽ được đền đáp, chị đã được vào top 20 người được chọn rồi. – Nhi Nhi nói.

Bàn tay bưng