
ại cất giọng rụt rè:– Anh giận em hả?– Nhìn đôi mắt lo âu đến sắp khóc của nó, tôi cảm thấy nguôi nguôi được đôi chút, bèn đáp:– Ừ.– Em làm gì mà anh giận em? – Giọng Hồng Hoa buồn buồn.Tôi đáp, giọng giận dỗi:– Mày để tao chơi một mình cả tuần nay mà bảo là không làm gì!Hồng Hoa chớp mắt:– Em bận chứ bộ!Tôi khịt mũi:– Xạo đi mày! Mày trốn tao thì có! Vừa nói tôi vừa nhìn Hồng Hoa. Bắt gặp ánh mắt tôi, nó cúi nhìn xuống đất, không trả lời. Thấy vậy, tôi hỏi tới:– Mày trốn tao, đúng không?Hồng Hoa vẫn im lặng cắn môi. Thái độ của nó càng khiến tôi thắc mắc:– Nhưng tại sao mày lại trốn tao?Lúc đầu Hồng Hoa không chịu nói. Nó cứ lắc đầu hoài. Tôi phải gặng hỏi một hồi, nó mới ấp úng giải thích:– Tại em… mắc cỡ.Giải thích như nó càng khó hiểu thêm. Tôi ngơ ngác:– Mắc cỡ chuyện gì?Hồng Hoa đỏ mặt:– Thì chuyện em… bán cháo lòng ngoài chợ đó.Tôi phì cười:– Mày ngốc lắm! Bán cháo có gì phải mắc cỡ! Dì Sáu tao ở dưới quê cũng bán cháo vậy!Rồi tôi tặc lưỡi, hít hà:– Cháo lòng ngon thấy mồ! Tao thích ăn cháo lòng lắm!Hồng Hoa cười khúc khích:– Cháo lòng mà ngon?Tôi trợn mắt:– Chứ gì nữa!Hồng Hoa rùn vai:– Em chẳng thấy ngon chút nào! Hôm nào bán ế, mẹ cũng kêu em ăn. Ăn hoài ngán tận cổ!Tôi cười:– Đó tại mày ăn hoài. Lâu lâu ăn một lần như tao mới thấy ngon! – Rồi tôi nheo mắt nhìn nó – Hôm nào tao ra chợ ghé mày ăn nghen!Lời đề nghị của tôi khiến Hồng Hoa giật mình. Nó lắc đầu nguầy nguậy:– Thôi, thôi, không được đâu!– Sao lại không được?Hồng Hoa nhăn nhó:– Em bảo không được là không được chứ sao! Kỳ lắm!Tôi nhún vai:– Có gì đâu mà kỳ!Thấy tôi giở bài lì, Hồng Hoa nghinh mặt:– Anh mà ghé ra đó một lần, em nghỉ chơi anh luôn!Tới lượt tôi giật thót. Đòn của Hồng Hoa đúng là đòn độc. Tôi đành phải hạ giọng năn nỉ:– Tao nói đùa vậy thôi chứ tao không ra chỗ mày đâu! Mày đừng nghỉ chơi với tao nghen!– Ừ. Nhưng mà anh hứa đi!– Hứa gì?– Hứa không ra chỗ em.– Thì tao đã nói rồi. Tao hứa.Rồi tôi nhìn nó, nói:– Cả mày nữa, mày cũng phải hứa với tao.– Hứa sao?Tôi nghiêm giọng:– Hứa không được để tao chơi một mình nữa. Hứa chiều nào tao nghỉ học, mày cũng đến chơi với tao.Hồng Hoa cười tươi:– Em hứa.Khi Hồng Hoa cười, hai cái lúm đồng tiền lộ ra trên má trông dễ thương ác! Càng dễ thương hơn nữa sau khi nó đã hứa sẽ không “bỏ rơi” tôi như những ngày vừa qua, nó sẽ đến thăm khu vườn thường xuyên để tôi khỏi phải dài cổ trông chờ. Thấy tôi nhìn nó đăm đăm, Hồng Hoa hỏi:– Làm gì anh ngó sững em vậy?Tôi bâng khuâng:– Mày cười có mấy cái lúm đồng tiền trông dễ thương quá! Hồng Hoa “xí” một tiếng và xấu hổ quay mặt đi:– Em không thèm cười với anh nữa đâu!Tôi cười hì hì:– Kệ mày! Mày không cười thì tao chọc cho mày cười!Hồng Hoa ngúng nguẩy:– Em không cười!Nó nói vậy nhưng tôi biết nó không thể làm nghiêm với tôi được. Hễ tôi chọc là nó cười ngay, mặc dù trong lòng nó đang có lắm chuyện buồn.Đang nghĩ ngợi lan man, tôi sực nhớ đến cái mô đất khi nãy, liền hỏi:– À, mấy hôm nay tao quên hỏi mày! Cái mô đất đó là mô đất gì vậy?Hồng Hoa tỏ vẻ ngạc nhiên:– Mô đất nào?Tôi chỉ tay vào mô đất:– Mô đất này nè! Hôm trước tao thấy mày cắm mấy cái que gì đó!Hồng Hoa ấp úng:– À, đó là nấm mộ.Tôi giật thót:– Nấm mộ? Nấm mộ gì mà nhỏ xíu vậy?– Ừ.Tôi gãi đầu:– Ừ là sao? Mày chôn cái gì dưới đó vậy?– Em chôn con Mi-mi.– Mi-mi?Hồng Hoa nói, giọng buồn bã:– Ừ, đó là con mèo nhỏ của em. Nó ốm. Rồi nó chết. Em khóc suốt một tuần.Tôi không giấu được sự thắc mắc:– Nhưng tại sao mày lại chôn trong vườn của tao? Mà mày chôn khi nào?Hồng Hoa lộ vẻ bối rối. Nó trả lời, giọng lúng túng:– Em đâu có chôn nó… ở đây. Em chôn nó trong khu vườn của em ở dưới quê. Nhưng nấm đất này lại trông giống hệt… mộ. Mi-mi.Lời giải thích của Hồng Hoa khiến tôi nhẹ nhõm cả người.Tôi thở phào:– Vậy mà tao cứ tưởng mày cắm mấy cây que để ếm bùa tao!Hồng Hoa tròn mắt:– Em ếm bùa anh làm gì?Tôi ngớ người ra:– Thì tao đâu có biết! Tao chỉ tưởng vậy thôi!Hồng Hoa lườm tôi:– Tưởng gì kỳ vậy?Tôi chỉ biết nhe răng cườị Rồi tôi lại hỏi:– Còn hình vẽ trên cây mận?– Sao?– Hình vẽ gì vậy?– Em đâu có biết.Tôi nhăn mặt:– Xạo đi mày! Hôm trước tao thấy mày trèo lên cây mày xem rõ ràng!– Thì em có xem.Tôi hỏi, giọng nghi ngờ:– Như vậy mày phải biết đó là hình gì và do ai vẽ chứ?Hồng Hoa lắc lắc mái tóc:– Làm sao em biết được? Em trèo lên cây mận chơi và tình cờ nhìn thấy hình vẽ vậy thôi! Tôi tặc lưỡi:– Chỉ vậy thôi hả?– Ừ, vậy thôi!Tôi thở một hơi dài. Hóa ra nó cũng chẳng biết gì về xuất xứ của hình vẽ lạ lùng kia. Nó cũng giống như tôi thôi. Vậy mà hôm trước nó làm ra vẻ lén lén lút lút trông phát ớn. Hình vẽ lại xấu tệ, thế mà nó cứ thích thú đứng xem cả buổi. Thật tôi chưa thấy ai kỳ cục hơn con nhỏ này. Ba mẹ tôi và anh Khánh mỗi khi nổi dóa lên thường mắng tôi là thằng khùng, nhưng xem ra Hồng Hoa còn khùng hơn tôi.Kể từ hôm hứa với tôi, Hồng Hoa đến thăm khu vườn của tôi khá thường xuyên. Trừ các buổi chiều tôi đi học, các buổi chiều còn lại Hồng Hoa đều đến chơi với tôi. Cuộc sống của tôi trong những ngày này bỗng thay đổi hẳn, nó trở nên ấm áp và đẹp đẽ xiết bao! Cả khu vườn cũng vậỵ Dườn