
óc có biết dấu sắc, dấu huyền gì sất. Nó chỉ có mỗi cái tài nói đại, trúng trật đã có… trời lo. Nhưng tôi đã lỡ bốc nó lên tận mây xanh rồi, nếu bây giờ để lộ cái tội “mù chữ” của nó ra, tôi sợ rằng uy tín của nó lẫn của tôi sẽ bị giảm sút đáng kể. Còn nếu như thừa nhận sự thông thái của nó thì chắc chắn chẳng bao lâu nữa con nhỏ sẽ phát hiện ra nó là một nhà thông thái dỏm. Lúc đó lại càng bẽ mặt. Tốt nhất chỉ có cách đánh bài lờ.Con nhỏ không hiểu được tâm trạng rối rắm của tôi, nó cứ xuýt xoa luôn mồm:– Con sáo thông minh ghê!Rồi nó cầm tay tôi lắc lắc:– Anh bảo nó chào em đi!Bây giờ tôi mới sực nhớ là tôi chưa hỏi tên con nhỏ. Tôi bèn nheo mắt nhìn nó:– Tao đã biết tên mày đâu mà bảo con sáo chào!Nghe tôi nói, con nhỏ ngẩn người ra:– Ừ hén! – Rồi nó dẩu môi, trách – Ai bảo từ nãy giờ anh không thèm hỏi tên em chi!Tôi bối rối:– Không phải là không thèm hỏi. Mãi nói chuyện, tao quên khuấy đi mất.Nó quay mặt đi chỗ khác, “hứ” một tiếng:– Hỏi tên mà quên!Tôi gãi đầu, chữa thẹn:– Thì bây giờ tao hỏi:Rồi thấy nó vẫn không quay mặt lại, tôi ngập ngừng nói:– Tao hỏi hén?– Ừ.Tôi nuốt nước bọt:– Vậy chứ mày tên gì?Đợi tôi hỏi xong, nó quay phắt người lại, cười toe:– Em tên Hồng Hoa!Tôi vỗ tay, reo lên:– Ôi, hóa ra mày là công chúa!Hồng Hoa tròn mắt:– Công chúa gì?– Công chúa Hồng Hoa chứ công chúa gì! Thế mày chưa đọc cuốn “Truyện cổ Grimm” à?Hồng Hoa lắc đầu:– Chưa.Tôi gật gù:– Hèn gì mày không biết chuyện công chúa Hồng Hoa!Hồng Hoa lại lắc tay tôi:– Anh kể cho em nghe đi!Tôi nhăn mặt:– Kể ngay bây giờ à?– Ừ, ngay bây giờ.Tôi nhìn lên vòm lá mỗi lúc một sẫm màu, chép miệng nói:– Trời sắp tối rồi, tao kể làm sao kịp?Hồng Hoa chẳng thèm quan tâm đến chuyện đó. Nó khẩn khoản:– Không kịp thì anh kể một nửa cũng được!Thấy nó năn nỉ tha thiết quá, tôi đành gật đầu:– Thôi được rồi! Lại đằng giếng ngồi tao kể cho nghe!Vừa nói tôi vừa cầm tay nó kéo đi. Hai đứa ngồi trên thành giếng mát lạnh, rêu bám vào gót chân và bông khế thỉnh thoảng rơi xuống đậu hững hờ trên tóc. Trên các vòm cây, lá bắt đầu đi ngủ. Chúng thong thả rủ mình xuống như những cánh dơi đang im lặng đeo mình chờ bay vào đêm tối. Trong bóng hoàng hôn chập choạng, gió đã bớt rụt rè hơn, chúng lướt đi xào xạc trên cỏ và những giọt nắng cuối ngày còn sót lại đang nhẩn nha thắp nốt buổi chiều trên những ngọn cây cao trong vườn. Thả hồn vào khung cảnh êm đềm đó, tôi khẽ liếc vẻ mặt nôn nao của Hồng Hoa và mỉm cười kể:– Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa, xinh thật là xinh…Hôm qua, mải say sưa kể chuyện, tôi quên dặn Hồng Hoa là chiều nay tôi phải đi học thêm, mãi đến năm giờ mới về. Vì vậy tôi sợ mới ba, bốn giờ, nó đã lò mò tới, không thấy tôi, nó lại quay về.Bụng lo ngay ngáy, vừa tan học xong, tôi đã ba chân bốn cẳng chạy vù về nhà. Quẳng vội cái cặp lên bàn, tôi hấp tấp phóng ra vườn.Tôi vừa đi vừa dòm dác và đúng như tôi nghĩ, chẳng thấy bóng dáng Hồng Hoa đâu. Chung quanh tôi chỉ có tiếng rì rào thổi qua kẽ lá. Tự dưng tôi thấy buồn hiu. Trước đây, tôi vẫn chơi lang thang một mình ngoài vườn, lòng bao giờ cũng thanh thản, nhẹ nhàng. Nhưng từ ngày gặp Hồng Hoa, tôi mới biết rằng trên đời không có gì buồn hơn là chơi một mình. Tôi có một ông anh. Nhưng anh Khánh lại rất ít khi đặt chân ra vườn. Anh lại nghỉ buổi sáng, đi học buổi chiều, giờ giấc tréo ngoe. Hơn nữa, tôi với anh cũng không hợp tính nhau. Anh có những trò chơi của riêng mình và đối với anh, không có gì đáng chán hơn là suốt ngày cứ quanh quẩn dưới mấy gốc cây. So ra, Hồng Hoa hợp với tôi hơn. Nói chuyện với nó chỉ mới có một lần, tôi đã thấy vô cùng gần gũi và vì vậy chiều nay không gặp nó, lòng tôi cứ nao nao.Tôi đi tha thẩn dọc hàng rào và tới chỗ “lối đi bí mật”, tôi ngồi thụp xuống, nghiêng nghiêng ngó ngó. Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác Hồng Hoa đang nấp đâu đây phía ngoài hàng rào và tôi chỉ cần chờ thêm một vài phút nữa là nó sẽ cười phá lên và nghịch ngợm chui vào.Nhưng mặc cho tôi chờ sốt cả ruột, nó vẫn chẳng thèm xuất hiện.Ngồi một hồi phát chán, lại mỏi cẳng tôi đứng dậy và đi lại chỗ giếng đá. Đúng lúc đó, con sáo đãng trí của tôi lại nổi hứng kêu ầm ĩ:– Có khách! Có khách!Tôi giật mình, quay phắt về phía hàng rào, tưởng Hồng Hoa thình lình xuất hiện. Đến khi biết bị lỡm, tôi nổi sùng giơ tay về phía con sáo, đe:– Khách đâu mà khách! Mày mà còn kêu bậy, tao bỏ đói ráng chịu à nghen!Con sáo không tỏ vẻ gì lo lắng trước sự hăm dọa của tôị Nó lại vui vẻ kêu:– Chào anh Kha! Chào anh Kha!Thấy nó gọi đúng tên mình, tôi khoái chí, quên béng giận hờn. Và cũng nhờ nó bất thần chào tôi như vậy, tôi mới sực nhớ ra hôm qua tôi đã quên dạy cho nó chào người bạn mới.Tôi liền bước lại gần nó, nói:– Bây giờ tao dạy cho mày một câu mới nghen!Rồi không đợi nó đồng ý hay không, tôi tiếp luôn:– Chào Hồng Hoa! Nói đi! Chào Hồng Hoa!Con sáo tỏ ra bướng bỉnh tợn. Nó đứng im re, lại còn trố mắt nhìn tôi như thể muốn xem tôi định nổi giận đến mức nào. Biết không thể làm gì được nó, tôi đành nhẫn nại nhắc đi nhắc lại cho nó chú ý:– Chào Hồng Hoa! Chào Hồng Hoa!Con sáo của tôi tính nết hệt trẻ co