
, còn không sợ mất mặt, khăng khăng đòi đi kiện?! Tôi thật không thể hiểu anh nghĩ gì! – nhỏ nhăn nhó xong thì bỏ đi một mạch.
Nhóc nhìn theo tóe lửa, hận không thể giết chết nhỏ.
Còn cô nàng phá phách xong lại cười toe toét khi thành công trong việc chọc giận nhóc.
Nhưng nhỏ lại lao vào một rắc rối khác.
Từ xa có hai tên tiến lại gần nhỏ. Một tên mặt mày bậm trợn, một tên mặt mày nham nhở nhưng có vết sẹo dài dọc theo chân mày.
CHAP 14
WARNING : có hơi tí bạo lực à! Yêu cầu trẻ em, phụ nữ mang thai, người già, bệnh tim, huyết áp, hoang tưởng… tốt hơn bỏ coi chap này €.€
– Mặc đồng phục kìa, em là học sinh à? Nghỉ học một ngày đi chơi với tụi anh đi! – hai tên đó nói với nhỏ.
– Nín rồi biến nếu không muốn bị rút lưỡi ra!
– Ái chà! Cô bé mồm mép ghê nhỉ! – tên mặt bặm trợn nhếch mép, định chạm vào nhỏ thì…
Bốp!! – tiếng động vang vọng giữa trời xanh…
– Với mấy tên này cô nói nhiều với chúng làm gì?! – nhóc đạp cho tên kia một cái, tạo ra cái tiếng động vang vọng kia.
– Phải đấy nhỉ! – nhỏ nhếch môi, ánh mắt giận dữ nhìn tên kia – Bạn tôi tiếp đãi bạn anh như thế, tôi cũng nên cùng anh làm gì đó chứ nhỉ?
– Mày… mày định làm… gì? – tên kia vừa nói vừa lui.
Nhỏ nhún vai. Nhóc nhìn nhỏ khẽ rùng mình. Tự khi nào nhỏ đã đeo găng da, cũng tự khi nào trên môi nhỏ đã hiện lên nụ cười ác quỷ.
– Tao đã bảo gì nào? Nhắc lại nhanh! – nhỏ cười nói.
– Dạ… dạ… Em… xin lỗi… em… chị hai… – tên kia mặt biến sắc quỳ xuống.
Nhóc hơi ngạc nhiên nhưng cũng thấy cái gì đó thú vị ở nhỏ nên lặng im quan sát, đôi lúc giằn mạnh chân xuống lưng cái tên đang nằm sõng soài dưới chân mình, chủ yếu là ra lệnh tên đó nằm im, nhúc nhích mãi!
– Tao không bảo mày xin lỗi! Bảo mày nhắc lại cơ mà! – nhỏ vẫn cười, còn nhắm tịt mắt.
– Dạ! Tha cho em!
– Mày điếc à! Tao bảo nhắc lại!! – nhỏ thẳng chân đá cho tên đó một phát khiến giờ cũng nằm đo đường – Đừng thử sức kiên nhẫn của tao!
– Dạ! Bảo nếu tụi này không biến sẽ bị rút lưỡi.
– Và tụi mày…
– Không nghe theo ạ, nhưng chị tha cho tụi em đi chị hai. – tên đó định bám vào chân nhỏ liền bị nhỏ đá cho một phát vào mặt lại té ra đất.
Nhỏ tiến lại gần, kéo mớ tóc lòa xoà bên thái dương, khoe hình xăm biệu tượng của Telk ở vành tai.
– Lần sau có cưa gái cũng phải lựa người. Nghe chưa!
Tên kia nghe tới chữ lần sau, cứ ngỡ mình đã thoát nên gan dạ nói :
– Cảm ơn chị đã tha cho em! Cảm ơn chị!
– Ồ! Tao tha chết cho mày! – nhỏ đang nói thì liếc qua nhóc – Nhưng tao đã phí công và thời gian ở đây “trò chuyện” với mày, thì phải đền cho tao!
Nhóc ớn lạnh, biết nhỏ đang giằn mặt mình.
Nhỏ không để tên kia kịp phản ứng gì đã banh miệng tên kia ra, giật lưỡi tên đó rồi lấy con dao không biết trên tay nhỏ từ khi nào ra, cắt luôn lưỡi tên đấy,khiến máu lênh láng đến nhóc còn phải khiếp đảm. Tên đó do quá sợ hãi, và đau đớn cũng ngất đi.
Rồi nhỏ từ từ tiến sang phía tên mặt bặm trợn này, làm y hệt.
– Tuy hơi bẩn, nhưng đã nói từ lúc đầu phải là lưỡi rồi. Chậc! – nhỏ nheo mắt bỏ đi, nói vọng lại với nhóc – Nếu không muốn dính phải rắc rối thì mau rời đi!
Nhóc nhìn theo nhỏ thẫn thờ.
Nhỏ lầm bầm.
– Phải về nhà tắm thôi! Bẩn kinh! Tuy phải nghỉ học và không chọc phá được Hana! Nhưng kệ, phải nghỉ học một ngày để gột rửa thôi! Hơi tiếc ấy!
̀
̀
CHAP 15
Cô đến trung tâm mua sắm nổi nhất đất Sài Thành này (E hèm, là gì thì tùy, t/g bó tay à).
Anh lặng lẽ xách theo cái cặp, bám theo cô, khoảng cách an toàn.
Cô nhìn quanh quất, cảm giác ai đó đang đi theo, nhưng lại không đề phòng nữa vì nghĩ mình bị ám ảnh vụ lần trước.
Cô rẽ vài lần rồi vào cái cửa hiệu trông… màu mè nhất, khiến anh hoảng hồn không biết cô có bị mù màu không? Anh cứ tưởng người như cô phải thích những thứ độc màu đen hoặc trắng chứ?
Cô chọn cái cặp… màu mè nhất trong cửa hàng, khiến anh mém xí té… ghế à nhầm, không có ghế, vậy thì té… cái “rầm”.
– Khoan! Dừng! Được rồi! Không. – anh xông đến cạnh khi cô xách cái túi lên làm cô giật mình thả cái túi ra, đặt hai tay lên vai cô, rồi quay ngoắt đẩy cô đi, không quên quay lại dùng nụ cười tỏa sáng thương hiệu Sunny Prince – Cảm ơn – làm cô gái bán hàng chết đứng.
Cô im lặng để anh đẩy ra khỏi cửa hàng, đến Lotteria gần đấy.
Cô ngồi xuống ghế để anh đi gọi đồ ăn, khuôn miệng cong lên đường nét hoàn mĩ.
Anh lát sau đem ra hai phần hamburger và nước.
Anh nhăn mặt nói :
– Cô rõ là biết tôi theo cô đúng chứ!?
– Tôi co