Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố

Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố

Tác giả: baohan399

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327803

Bình chọn: 8.5.00/10/780 lượt.

ái áo sơmi trắng cụt tay của nó đã nhàu nát, nhăn nhó do nó cự quậy cố gắng thoát khỏi gọng kìm của sợi dây thừng chật ních. Trông rất chi là thảm.

– Haha! Mày xem mày đi. Tồi tàn còn hơn ăn xin!

Nó ngước lên nhìn người con gái ác quỷ trước mặt, người bạn cùng lớp của nó, cũng là người đã ‘tặng’ cho nó mấy cái tát + mấy cái đấm, giật, thụi túi bụi nãy giờ. Mọi thứ nó có thể nhìn thấy lúc này là một thứ mờ ảo, không rõ thực hư, như tranh trừu tượng picasso (không biết đúng chính tả hông), chỉ như màu vẽ bị tạt bừa lên tờ giấy vốn dĩ rất thanh khiết.

– Tao xem mày còn giả câm được tới khi nào! Tao hỏi mày lần cuối, mày có yêu anh Ken không?

Nó lắc đầu, nhưng không hé răng nửa lời. Cee thô bạo nắm chùm tóc mái của nó giựt xuống, làm nó đau đớn cúi đầu, như đã gật đầu vậy. Sau đó, ả còn tát cho nó một cái điếng người. Nó mệt lả.

– Mày đừng có chối! Mày lắc đầu thế té ra anh ấy đơn phương yêu mày hả? Không có cửa đâu nha con! Mà mày nghĩ mày là ai mà có quyền theo đuổi anh ấy, là tình địch của tao? – Cee nhếch mép. Con này lạ, người ta bảo không thích Ken, thì chửi, bắt người ta nói thích. Khi người ta miễn cưỡng gật đầu, cũng mắng té tát vào mặt người ta. Điên uồi! Nó chỉ nhắm tịt hai mắt lại để thần kinh ổn định, để khi mở mắt, cảnh vật xung quanh nó không là bông lòe loẹt nhiều màu nữa.

– Mày yêu anh Ken còn cố tình quyến rũ anh Kevin?

Nó giương ánh mắt vô hồn nhìn Cee. Tai nó bây giờ chỉ toàn tiếng ù ù, có nghe thấy ả nói gì đâu mà cứ bắt nó đáp lại, đáp gì bây giờ? Thế là nó vô thức cúi đầu xuống, như để tránh ánh mắt điên loạn của Cee. Vậy mà ả ta lại nghĩ nó gật đầu mới chết.

– Con khốn! Mày yêu Ken, lại đi ỏng ẹo với Kevin? Mày muốn bắt cá hai tay, hai bên hai chàng hả? Đồ lẳng lơ! Tao nói cho mày biết! Từ khi mới gặp, tao đã coi mày là cái gai trong mắt tao rồi! Giả tạo, tỏ vẻ yếu đuối, dịu dàng, thánh thiện ha! Chứ thực chất mày như con rắn độc luôn tìm cách tiếp cận hai anh ấy! Loại gái như mày biến đi thì hơn! Nhưng tại sao hai anh ấy lại để ý đến mày chứ? Bởi vậy nên tao vô cùng ghét mày! Mày có hiểu cái cảm giác vừa muốn giết một người, vừa muốn từ từ hành hạ để người đó sống trong đau đớn không? Tao sẽ cho mày thấy đau đớn, sợ hãi đến tột cùng mà không thể nào chết được. Hahaha!!!

Hai thằng gay đứng bên ngoài thôi tò te tú tí mà nghe ngóng bên trong, câu nói vừa rồi của Cee làm hai thằng rợn tóc gáy. Đàn bà khi ghen tị thiệt đáng sợ! Cee bước ra, khuôn mặt bình thản, vui vẻ hệt như ả chưa nói gì vậy, tiếp tục cười :

– Vứt vài con rắn vào đó cho tao.

– Nhưng…

– Rắn bình thường thôi! Rồi khoảng mười phút sau vô sơ cứu cho nó. Sáng mai tao quay lại báo địa điểm, rồi đưa nó đi.

– Dạ.

CHAP 67

Nó nhíu mày nhìn xung quanh. Ban nãy khi nó đang ngủ do bị đánh thuốc, đột nhiên cảm giác cả người lạnh run, choàng tỉnh. Là Cee, ả đổ nguyên xô nước đá lên người nó. Đá lạnh cắt da cắt thịt nhưng nó cắn răng chịu đựng, toàn thân run rẩy. Dòng nước lạnh chảy từ tóc nó xuống trán, xuống đôi mắt, gò má ửng đỏ vì lạnh, xuống cằm rồi đáp đất. Lạnh. Chưa định hình được gì đã được nhận một cái tát thấu trời. Lại liên tiếp thêm mấy cú đấm, làm nó xay xẩm mặt mày, chả biết trời trăng gì sất, cho nó một tràng, vài cái tát, vài cái giựt tóc, rồi lại vài câu nói dài như bài diễn văn, sau đó bỏ ra ngoài, mà nó không hiểu cái mô tê gì hết. Hiện tại nó đang nhòm ngó xung quanh, chủ yếu tìm đường thoát thân, hay là tìm chỗ cầu trời cho Hanie xuất hiện!

Thiệt tình luôn! Là nhân cách thứ hai của nó mà không biết giúp đỡ nó gì cả.

Ánh sáng duy nhất trong căn phòng là một cái đèn dây tóc, treo tòn teng trên đầu nó. Cuối cùng nó phát hiện có một cửa sổ không có song chắn, có vẻ lớn, vừa để người nó chui qua, nhưng khá cao, có lẽ phải bắc một cái ghế… Nhưng quan trọng nhất bây giờ là làm sao để thoát khỏi mớ dây thừng này đây. Nó tìm mọi tư thế tốt nhất, quằn quại, nhưng có vẻ là vô ích.

*Cạch* _ cánh cửa phòng khẽ nhích qua để lộ cái khe nhỏ, gió lùa qua lạnh lẽo, nó khẽ rùng mình, một con rắn bị vứt vào làm nó hoảng tột cùng. Con rắn chỉ to cỡ hai ngón tay, dài chưa đến 50cm, nhưng nhìn lớp da bóng lưỡng, nhưng khô ráp kia, nó nuốt nước bọt cái ực.

Từ trước đến nay, tuy chưa bao giờ bị rắn cắn, hay phải ‘đụng độ’ với loài bò sát ấy trên thực tế, nhưng khi thấy rắn trên TV, nó đã nổi hết da vịt, nay còn ‘trải ngh


Teya Salat