Polly po-cket
Thiên sứ sẽ thay anh bên em

Thiên sứ sẽ thay anh bên em

Tác giả: Đông Phương Nhược Phi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325830

Bình chọn: 10.00/10/583 lượt.

đi nên mẹ mới nghĩ quẩn như vậy.Ông ta chính là hung thủ gián tiếp giết chết mẹ tao.- Đôi mắt hắn hằn lên một tia hung ác.Giọng nói đầy phẫn nộ.

– Tao cũng đã từng nghĩ vậy nhưng….- Khôi bỏ dở câu nói.

– Tao mặc kệ.Tóm lại là.Tao…ghét…ông…ta.- Hắn cố tình nhấn mạnh bốn từ cuối cùng.

– Tao không quan tâm.- Khôi bó tay cái tính ngang ngược bẫm sinh của hắnAnh hung hăng bước ra ngoài.

Cánh cưa đóng sầm lại tạo thành một tiếng động lớn.Bỗng nhiên,hắn đứng phắt dậy,đi về phía máy tính,tìm kiếm một thứ gì đó.

Vừa bật máy tính lên là hàng ngàn bài báo viết về mẹ hắn hiện ra trước mắt.Nào là “Phu nhân chủ tịch tập đoàn Star vì quá đau khổ nên tự sát.”,”Tai nạn bất ngờ.Lâm Khã Băng-Phu nhân chủ tịch tập đoàn Star tử nạn.”…v…vv…

Nhìn thấy hình ảnh mẹ,tim hắn đau đến nghẹt thở.Hắn thô bạo gấp chiếc laptop lại,đau đớn thu mình vào một góc.

Cứ như vậy,ba năm trôi qua trong nháy mặt.Hắn bây giờ đã là một cậu bé mười tuổi.Càng lớn,khuôn mặt mĩ nam của hắn càng hiện ra rõ nét.Từng nét trên khuôn mặt đều khiến người khác ngây ngốc.Đôi mắt màu tím càng ngày càng đậm nét,càng trở nên u buồn hơn.

Trên bàn ăn rộng lớn,ba con người đang dùng bữa.Không khí trên bàn ăn rất căng thẳng khiến người hầu gần đó không dám hó hé một lời.Cậu bé 10 tuổi lạnh lùng ăn hết phần của mình.Còn người đàn ông ngồi đối diện thì lâu lâu lại liếc nhìn cậu con trai cưng.Người phụ nữ lớn tuổi e dè nhìn hai người bọn họ.

– Con ăn xong rồi.Xin phép nội.Con đi học.- Hắn lãnh đạm đứng dậy,cúi đầu chào nội rồi xoay người bước đi mà không thèm để ý đến ông Kiệt đang nhìn mình với ánh mắt đượm buồn.

– Hello cả nhà.- Từ bên ngoài,một giọng nói trong trẻo vang lên,xóa tan bầu không khí ngột ngạt.

– Yun,Khôi,mau vào đây ăn sáng đi con.- Nội hắn nhìn thấy Thiên My thì không khỏi vui mừng.Bao nhiêu năm qua,cũng chính vì con bé này mà trái tim của hắn cũng trở nên ấm áp hơn nhiều.Vết thương trong lòng cũng dần dần được khôi phục.

Với một hy vọng mỏng manh rằng hắn lại có thể một lần nữa trở lại là con người trước đây.Trở lại là một Dương Lâm Hoàng Phi tươi cười,vui vẻ Tất cả mọi người đều hy vọng,cô bé này sẽ là vị thiên sứ xóa tan tảng băng trong lòng hắn.

– Vâng ạ.Anh Khôi,mau đến đây.- Yun kéo tay Khôi,ngồi xuống bàn ăn mà không thèm để ý đến hắn.

– Cháu mời bà,mới bác.- Yn cười nhẹ.Nụ cười thật ấm áp như năng mai.

– Ừ.Cháu mau ăn đi.

Hắn nhìn Yun bằng con mắt hình viên đạn nhưng không giấu nổi sự yêu thương.Hắn hung hăng đi đến,nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé của Yun,gằn giọng.

– Lâm Khắc Thiên My,em còn ăn được sao???

– Sao lại không.- Yun ngơ ngác nhìn hắn.Thái độ của hắn càng làm cho Yun thích thú hơn.

– Mau đi theo anh.- Vừa nói,hắn vừa lôi Yun đi trước con mắt vui mừng của mọi người trong nhà.Khôi thấy vậy cũng mỉm cười chạy theo.

Đi đến khu vườn hoa hồng trắng trong sân biệt thự,hắn buông tay Yun ra,trừng mắt nhìn cô.

– Lần sau,không được tự tiện đến nhà anh.

– Tại sao lại không được.Anh Nic đến được thì em cũng đến được.- Thiên My cứng đầu nhìn hắn.

– Em…

– Em đúng là đồ cứng đầu.- Khôi từ đàng xa đi đến thay hắn nói.- Ý mày là vậy phải không???- Khôi cười nhẹ nhìn hai người bọn họ.

– Đúng.- Hắn gật đầu.

– Giờ mày mới biết con nhóc này cứng đầu thì hơi muộn đấy.- Khôi trêu chọc hắn nhưng lại liếc mắt nhìn Yun.

– Anh hai…- Yun uất ức hét lên.

– Đi học thôi.- Khôi kéo hắn đi,để Thiên My lại một mình nhìn hai người bọn họ.

Một lúc sau,cô vội chạy theo cả hai rồi cùng nhau đến học viện.

Trong lớp học Tiểu Học Bảng A5.

Hắn oai phong gác chân lên bàn,hai tay đặt trước ngực.Mắt nhắm hờ,tai đeo phone.Không thèm để ý đến mọi người xung quanh.Thiên My từ ngoài chạy vào,đi đến ngồi cạnh hắn,thô lỗ giật lấy chiếc phone rồi đeo vào tai mình.Hắn ngạc nhiên nhìn Thiên My.Con nhóc này không biết sợ sao.

– Lâm Khắc Thiên My.Em to gan quá rồi đó.- Hắn gằn giọng,nhìn Thiên My bằng ánh mắt hình viên đạn.Cả lớp thất thần nhìn vào hai người bọn họ.Cặp đôi này hiện đang hot nhất học viện nha.

– Aiyo…Anh đừng gọi cả họ và tên em như vậy chứ Dương Lâm Hoàng Phi.Gan em làm sao to bằng gan anh được.- Thiên My vô tư trả lời.Môi đỏ mọng cong lên tạo thành một đường nét tuyệt mĩ.

– Em cũng đừng có gọi cả họ tên anh như vậy.- Hắn chính thứ bó tay với con nhóc ngỗ ngáo này.

– Gọi cả họ và tên anh là đặc quyền của em.Chỉ một mình em được gọi như vậy thôi.- Thiên My bá đạo nói.Cô chính là đang đánh dấu chủ quyền sao.

– Được rồi.Sau này ngoài em ra.Anh sẽ không cho bất cứ ai đem họ và tên anh ra gọi.- Hắn cười nhẹ.Đã rất lâu rồi,mọi người mới có thể thấy được nụ cười thiên thần này.

– Khụ…Khụ…Đừng có mà tình cảm vậy chứ.- Khôi từ ngoài đi vào nhìn thấy toàn bộ màn nói chuyện này thì không khỏi sởn gai óc.

Thấy Khôi,hắn vui mừng chạy đến,kéo anh ra ngoài mà không thèm để ý đến ánh mắt ngạc nhiên cả Thiên My.Đến một nơi khuất tầm nhìn,hắn nhìn Khôi rồi nói.

– Mày giúp tao chuyện này được không???

– Chuyện gì???Mày nói đi.- Khôi lãnh đạm.Hai tay đút vào túi quần,cả thân người dựa vào tường,hờ hững hỏi.

– Hôm nay là ngày kỉ niệm 1 năm tao và Yun quen nhau.M