
giết hắn là một chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng lúc này, cơ thể của cô đã mất gần hết sức.
“Ngươi… chỉ là một tên hèn nhát!” – Kaori chĩa thẳng kiếm vào Kazuo, gằn giọng – “Có giỏi, thì đấu với ta.”
“Hừ… ta chấp nhận!” – Hắn cười khẩy, rút kiếm ra.
Kaori nhíu mày lại, rồi lao lên, giáng một đường kiếm nhắm thẳng vào vai hắn, nhưng Kazuo đỡ được. Hắn gắng sức đẩy Kaori văng ra, cô cũng không chịu thua, gồng mình chống trả.
“Cô ta đã rất mệt, vậy mà vẫn có sức để chống chọi với mình?”
Kazuo có một chút ngạc nhiên. Hắn lấy lại sự tập trung, bật kiếm lên, hất văng Kaori ra xa.
“Sức cô chỉ đến thế thôi sao, Thiên Sứ? Ta cứ tưởng cô phải hơn hẳn chứ?” – Hắn gác kiếm lên vai, cười hả hê và nói. Tay Kaori nắm chặt kiếm hơn, lao đến trong tức giận.
Phập!
Kiếm của Kazuo đâm ngay vai của Kaori. Hắn ngoáy sâu vào, rồi rút ra, khiến cô đau xé gan xé thịt. Máu chảy ra, ướt đẫm. Kazuo tiếp tục tung đòn. Hắn chém ngang đầu cô một đường, khiến cô chao đảo.
“Thiên sứ diệt Quỷ lại bại dưới tay một con Quỷ! Cô hết đời rồi, Kaori!” – Kazuo giơ cao kiếm, nhắm thẳng vào ngực của Kaori.
“Không!!!”
Tiếng của… Kiba…?
Anh sẽ lại lao đến và đỡ đường kiếm này thay em ư?
Không… anh không được làm vậy… Em không muốn…
Em không muốn anh ra đi trước mắt em một lần nữa…
Phập!!
Tiếng của thanh kiếm đâm xuyên qua da thịt. Không gian tưởng chừng như trở nên bất động trong mấy giây liền. Cả Kazuo, Kiba và Kaori, tất cả đều kinh ngạc.
Kazuo vội vã rút thanh kiếm ra, đánh rơi nó vào khoảng không bao la…
“Ka…zuo…”
Nụ cười đó, vẫn là nụ cười đó, nhưng sao nó quá đỗi yếu ớt và đang ngày càng xa dần… khỏi Kazuo.
Cơ thể của Naomi rơi xuống không gian tràn ngập bóng tối. Mái tóc vàng óng bay lả lơi, buồn thảm.
“Không… Không!!!” – Kazuo gào lên, lao xuống, đỡ lấy Naomi. Cô không thể chết! Hắn tự hỏi mình đã làm gì? Tất cả những điều mà hắn làm chỉ để bảo vệ cô…
Nhưng lúc này, chính hắn lại là người đâm cô…
“Naomi, nhìn anh này… Naomi!” – Kazuo cố gắng ấn tay vào vết thương của Naomi để nó thôi không chảy máu nữa, nhưng vô ích! Máu chỉ làm ướt tay của hắn thêm.
SẼ MÃI MÃI Ở BÊN NHAU… – CHƯƠNG CUỐI: NỤ CƯỜI VÀ SỰ CHIA LY (3)
“Naomi!!! Em có nghe thấy anh không? Tỉnh dậy đi!!”
Naomi mở he hé mắt, nở một nụ cười đầy dịu dàng và yếu ớt. Cô vươn tay, lau đi giọt nước mắt trên má của Kazuo. “Đừng khóc mà… em không thích… anh khóc tí nào đâu!”
Hơi thở của Naomi dồn dập. Cô khó thở, tim cô không còn trụ được thêm nữa.
Kiba nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng chốc nhớ lại năm xưa… Ngày đó, Kaori cũng đã khóc, cũng đã cầu xin anh, rất nhiều…
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi! Anh không cố ý! Đừng chết, anh xin em…” – Kazuo ghì chặt lấy Naomi. Nước mắt của hắn rơi xuống, hòa với nụ cười của người mà hắn yêu.
“Không phải lỗi của anh… Kazuo… Đó không phải lỗi của anh…”
Kazuo gục mặt xuống vai Naomi, người run lên bần bật. Trông hắn lúc này như một đứa trẻ cần được chở che. Đau đớn, dằn vặt đang bao trùm lấy hắn.
“Cười đi, Kazuo… chưa bao giờ em thấy… anh cười cả…” – Naomi mắt nhắm mắt mở, nhưng miệng vẫn nở nụ cười, nói bằng giọng thều thào.
Kazuo ngước mặt lên, nhìn cô. Hắn cố gắng nuốt nước mắt, đôi môi cong lên, nở một nụ cười. Chân thành, dịu dàng…
“Cứ giữ như vậy nhé… Em thích anh cười lắm…” – Naomi lấy tay vuốt mặt Kazuo. Từng ngón tay của cô mơn trên da mặt hắn, rồi từ từ buông thõng xuống…
“Em… yêu anh… và sẽ mãi như thế…”
Cô nhắm mắt lại, bất động trên tay của Kazuo. Thân người hắn run lên, nước mắt lại rơi, lã chã trên gương mặt không còn cảm xúc của Naomi.
“Naomi… Naomi!!!” – Hắn gào lên, thảm thiết, đau đớn. Những gì hắn vạch ra từ trước đến nay đều là vì cô, muốn cô có một cuộc sống tự do, không chèn ép. Thế mà hôm nay, chính tay hắn lại giết chết người con gái mà hắn yêu nhất…
Thân người của Naomi phát sáng, cơ thể cô rã ra, tan thành những hạt trắng xóa như tuyết. Kazuo cố gắng vươn tay ra níu với, nhưng chỉ nhận lại bóng tối và hư không…
Naomi tan biến… bỏ lại hắn, với nỗi đau và sự dằn vặt.
“Naomi… Naomi…”
Phập!
Một lưỡi kiếm vô tình đâm vào lưng Kazuo. Là Kiba, anh đang kết thúc sự sống của một kẻ không nên sống. Một kẻ độc ác tràn ngập đớn đau.
“Cái này là cho Kaori.” – Kiba rút kiếm ra, rồi lại đâm thêm một nhát nữa – “Cái này là cho Naomi và những người mà ngươi đã hại.”
Kazuo không lên tiếng, hắn lẳng lặng chịu đựng số phận của mình. Cả đời hắn chẳng làm được gì, chỉ có cô ấy là lý tưởng sống duy nhất của hắn. Ấy thế mà, hắn lại giết chết cô… Hắn tự hỏi hắn sống làm gì nữa cơ chứ?
Kazuo phát sáng, rồi từ từ tan biến, mang theo những kế hoạch độc địa của hắn, mang đi nỗi buồn, sự cô đơn, nỗi đau mà hắn phải gánh chịu bao nhiêu lâu nay…
Trận chiến này… đã thật sự chấm dứt.
Chấm dứt rồi!
Thế giới con người, vào một tương lai không xa…
Nhà của Moru…
“Oe… oe…”
“Thôi nào, thương thương ha… đừng khóc nữa mà ha…” – Jigoko tay nâng niu đứa bé, giọng điệu dỗ dành thật ngọt ngào. Cô ta không ngừng làm trò hề để khiến cho đứa trẻ cười.
“Jigoko…” – Moru xuất hiện lù lù sau lưng lúc nào không hay – “Em đang làm cái gì