
a đời, vốn là một nghi vấn trong giang hồ lúc đó, bây giờ bí mật này mới được Thu Thủy Thanh nói ra.
Minh Nguyệt Tâm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt từng cơn , thân người run bắn lên, qua một hồi lâu mới thở dài, nói:
– Chuyện này ngài vốn không nên nói ra.
Thu Thủy Thanh sầm nét mặt nói:
– Ta vốn cũng không muốn nói, nhưng ta nhất định phải nói để các người tin rằng Không Tước Linh từ lâu rồi đã không còn ở Khổng Tước sơn trang nữa.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Nhưng những người mà gần đây chết tại Khổng Tước sơn trang…
Thu Thủy Thanh ngắt ngang lời của nàng, lạnh lùng nói:
– Giết người có rất nhiều cách, không nhất định phải dùng Khổng Tước Linh.
Minh Nguyệt Tâm nhìn nhìn tấm da người trong cái hộp gỗ, nghĩ đến sự bi hùng và thảm khốc khi người này dùng cái chết để chuộc tội, chỉ hy vọng là mình đã không tới nơi này.
Trong lòng Yến Nam Phi rất bất chợt lại cũng đang hối hận như vậy, chính ngay lúc đó bỗng nghe một tiếng – uỳnh, tấm cửa sắt đã đóng lại!
Tiếp đến là – crắc, crắc, crắc mười ba tiếng vang nhỏ, mười ba ổ khóa ngoài cửa bỗng nhiên đều đã bị người ta khóa lại.
Sắc mặt Minh Nguyệt Tâm biến đổi, Yến Nam Phi thở dài nói:
– Chúng ta đã không nên đến, cũng không nên biết bí mật này, càng không nên mạo phạm đến sự anh linh của các vị tiền bối, chúng ta vốn là nên chết.
Thu Thủy Thanh yên lặng lắng nghe, trên mặt hoàn toàn vô cảm.
Yến Nam Phi nói:
– Nhưng cái mạng này của ta thuộc về Phó Hồng Tuyết ! …
Phó Hồng Tuyết không hề đáng chết.
Thu Thủy Thanh lạnh lùng nói:
– Ta cũng không đáng chết.
Yến Nam Phi kinh ngạc nhìn hắn, Minh Nguyệt Tâm tranh lời hỏi:
– Đây không phải là ý của ngài?
Thu Thủy Thanh đáp:
– Không phải.
Minh Nguyệt Tâm kinh ngạc:
– Là ai ở bên ngoài khóa tấm cửa sắt lại? Một nơi cơ mật như thế này, có ai có thể đi vào?
Thu Thủy Thanh đáp:
– Chí ít có sáu người.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Nhưng bọn họ đều là bằng hữu của ngài…
Thu Thủy Thanh nói:
– Ta đã nói, thế gian này những kẻ chuyên bán rẻ bạn bè luôn không ít!
Phó Hồng Tuyết cuối cùng mở miệng, nói:
– Trong sáu người, chỉ cần có một kẻ phản bội thì đã quá đủ rồi.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
– Kẻ ngài nói là ai?
Phó Hồng Tuyết không đáp, hỏi ngược lại Thu Thủy Thanh:
– Mở cái khóa thứ nhất là Công Tôn Đồ phải không?
Thu Thủy Thanh đáp:
– Phải.
Minh Nguyệt Tâm lại tranh lời hỏi:
– Phải hay không phải là kẻ vốn đã nên chết rất nhiều lần mà không chết Thần ¦ng Công Tôn Đồ?
Thu Thủy Thanh đáp:
– Phải.
Y ến Nam Phi cũng lại hỏi:
– Trận quyết tử cuối cùng của hắn, đối thủ có phải là Công Tử Vũ không?
Thu Thủy Thanh đáp:
– Phải.
Yến Nam Phi nhìn nhìn Minh Nguyệt Tâm, Minh Nguyệt Tâm nhìn nhìn Phó Hồng Tuyết, cả ba người đều đã ngậm miệng.
Vấn đề này đã không cần hỏi nữa.
Công Tôn Đồ từ trong tay Công Tử Vũ thoát ra, trong giang hồ vốn đã cho rằng là một kì tích.
Bọn họ bây giờ mới biết rằng đó không hề là một kì tích, Công Tử Vũ cố ý tha cho Công Tôn Đồ, đồng thời cũng đã mua chuộc hắn.
Bây giờ điều duy nhất nên hỏi là:
– Trong đây có lối ra thứ hai không?
– Không.
Thu Thủy Thanh trả lời rất dứt khoát, mật thất cất giữ những thứ quan trọng, vốn đã không nên có lối ra thứ hai!
Minh Nguyệt Tâm than thở, cả người nàng dường như đã rã rời cả ra.
Nơi này có tấm cửa sắt dày ba thước,có tường đá dày sáu thước, bất kể là ai bị nhốt trong một gian thạch thất như thế này thì chuyện duy nhất có thể làm chính là ngồi chờ chết.
Yến Nam Phi bỗng nhiên lại hỏi:
– Trong này có rượu không?
Thu Thủy Thanh đáp:
– Có, chỉ có một vò, một vò rượu độc!
Yến Nam Phi cười cười nói:
– Rượu độc còn tốt hơn là không có rượu.
Đối với người chỉ có đang chờ chết mà nói, rượu độc thì có hề gì?
Hắn tìm được vò rượu rồi, đập vỡ miếng đẩt niêm, đột nhiên đao quang phát sáng, vò rượu rơi xuống.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói:
– Đừng quên rằng mạng của ngươi vẫn là của ta, muốn chết, cũng phải để ta ra tay.
Yến Nam Phi hỏi:
– Ngươi định lúc nào sẽ ra tay?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Khi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Yến Nam Phi hỏi:
– Hiện tại chúng ta còn hy vọng gì nữa chứ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Chỉ cần người còn sống thì còn hy vọng!
Yến Nam Phi cười lớn:
– Hay, nói rất hay, chỉ cần ta vẫn còn một hơi thở, thì tuyệt sẽ không quên câu nói này.
Phó Hồng Tuyết đến một chữ cũng không nói nữa, nhưng hình như lại đột nhiên có hứng thú với những binh khí trên giá gỗ quanh bốn bức tường.
Hắn từ từ bước qua, với mỗi món binh khí đều xem rất tỉ mỉ.
Căn phòng đá lạnh lẽo dần dần trở nên rất oi bức, Thu Thủy Thanh thổi tắt ba ngọn đèn trường minh, Phó Hồng Tuyết đột nhiên từ trên giá gỗ rút ra một cái roi hình ống trúc.
Cây roi được làm từ thép nguyên chất, nhìn bề ngoài trọng lượng chắc chắn phải rất nặng nhưng thực tế lại hoàn toàn không hề nặng như vẻ ngoài đó !
Phó Hồng Tuyết trầm ngâm hỏi:
– Thứ binh khí này làm sao mà có?
Thu Thủy Thanh không trực tiếp trả lời, trước tiên lấy từ trong hốc tường ra một cuốn sổ ghi chép rất dày, thổi hết bụi bặm, lật qua hơn mười trang rồi mới chầm chậm đáp:
– Là do Hải Đông Khai để lại.
Phó