XtGem Forum catalog
Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325250

Bình chọn: 8.00/10/525 lượt.

muốn xử lý Thái Tử thế nào?” Thái Hậu rầu rĩ hỏi.

“Cứ theo luật mà xử lý thôi.” Hoàn Nhan Bất Phá nhàn nhã uống trà, lơ đễnh trả lời.

“Theo luật, vậy không phải Thái Tử sẽ bị tội chết sao?” giọng nói Thái Hậu có chút phản đổi “Hoàng Thượng, Vệ Vương hôn mê, có thể cả đời sẽ không tỉnh lại, Thuận Vương mắt kém, thân mang thương tật, con chỉ có bấy nhiêu nhi tử, không thể thương tổn thêm được nữa.”

Đối với lời nói của mẫu thân mình, trước nay Hoàn Nhan Bất Phá đều không phải nói gì nghe nấy, nhưng cũng rất cân nhắc, lại nhớ đến kế hoạch điên cuồng sắp tới của Giang Ánh Nguyệt, hắn giật mình, ngẫm nghĩ: Vậy thì, Trẫm sẽ cung cấp cho ngươi một cái thiên thời địa lợi, còn chuyện nhân có hòa hay không, thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi rồi.

Nghĩ xong, hắn mới thong thả buông chén trà trong tay xuống, từ tốn nói: “Mẫu Hậu nhắc nhở rất phải. Vậy thì, để Thái Tử bị thiên phạt đi, trục xuất khỏi Hoàng Thất vậy.”

Thái Hậu nghe vậy, cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, rốt cục cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tuy rằng thiên phạt là hình phạt rất tàn khốc, nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với mất mạng.

Cái gọi là thiên phạt, chính là một nghi thức của Tát Mãn giáo, dùng kinh văn cầu nguyện, tiêu trừ tội nghiệt trên người, sau đó dùng roi gai quất vào lưng người phạm tội, chứng tỏ đã rút xương cốt người đó, rồi dùng dao rạch lên cổ tay cho máu chảy ra, chứng tỏ là đã rút nguồn gốc của người đó đi. Như vậy, làm xong nghi thức, thì người đó cũng coi như đã bị rút đi xương cốt và nguồn gốc, sẽ không được người trong gia tộc thừa nhận nữa.

Quyết định xong biện pháp xử lý Thái Tử, hôm sau Hoàn Nhan Bất Phá lâm triều, còn chưa kịp tuyên cáo với văn võ triều đình, thì đã bị đảng của Thành Vương đồng loạt dâng tấu, nói là Thái Tử vô đức, nghiệp chướng nặng nề, cần phải dùng cực hình nghiêm trị.

Đối với sinh tử của Thái Tử, Hoàn Nhan Bất Phá đã sớm có quyết định, há lại cần người khác xen vào? Mà Thành Vương lại vênh váo quá mức, chưa gì đã vội vàng xao động, khiến hắn vừa bất mãn vừa thất vọng vô cùng, vì vậy đem đảng của Thành Vương đồng loạt giáng chức.

Thành Vương nghiền ngẫm không ra dụng ý của Hoàn Nhan Bất Phá, nhất thời mồ hôi ướt đẫm thân mình, trong lòng thấp thỏm không yên. Ngay cả khi Hoàn Nhan Bất Phá tuyên bố sẽ áp dụng thiên phạt với Thái Tử, trục xuất khỏi dòng họ cũng không thể làm hắn yên lòng hơn được.

Theo hắn, chỉ cần Thái Tử chưa chết, vẫn chính là uy hiếp đối với hắn, trước nay Phụ Hoàng vẫn luôn máu lạnh vô tình, lúc này lại không chịu giết Thái Tử, hắn không thể không phòng bị việc sau này Phụ Hoàng sẽ đổi ý. Hơn nữa Thuận Vương vẫn còn ở lại kinh thành, trong tay lại nắm trọng binh, người mà Phụ Hoàng hướng đến cũng không nhất định là hắn. Càng nghĩ, nội tâm Thành Vương càng bị treo cao, đôi mắt đang rũ xuống không ngừng lóe ra từng tia sáng lạnh.

Ngày thiên phạt đến rất nhanh, đây cũng là lần đầu tiên có người trong Hoàng thất Hoàng Nhan bị thiên phạt trục xuất khỏi Hoàng tộc, mà thân phận của người này lại là Thái Tử của một quốc gia, vậy nên Hoàn Nhan Bất Phá đã rất cẩn thận chọn núi Thiên Hoa làm tế đàn để cử hành nghi thức thiên phạt.

Núi Thiên Hoa chỉ có một con đường nhỏ hiểm trở để đi lại, nắm được con đường này, cũng coi như là đã nắm giữ được cả núi Thiên Hoa, vì vậy Hoàn Nhan Bất Phá đối với việc bảo vệ an ninh con đường vô cùng xem trọng, cả Thuận Vương và Thành Vương đồng thời cùng nhau phụ trách bố trí canh phòng, còn hắn thì dẫn đầu nhóm quần thần lên núi tiến hành nghi thức.

Thái Tử và Giang Ánh Nguyệt đều mặc đồ trắng, song song quỳ gối trên tế đàn, trên tế đàn đốt đàn hương, hương khói lượn lờ, tăng thêm sự trang nghiêm cho bầu không khí. Mấy chục vị vu sư đeo mặt nạ ngồi quanh hai người họ, tạo thành một vòng tròn, miệng liên tục niệm kinh văn, thay bọn họ tẩy trừ tội nghiệt.

Một vị Đại Tế Ti đeo mặt nạ lông vũ bước vào giữa vòng tròn, nhảy múa xung quanh hai người, đến khi kinh văn tạm ngừng, ông cầm một sợi roi gai hơ qua đàn hương trên tế đàn, rồi mạnh mẽ quật vào Hoàn Nhan Cảnh và Giang Ánh Nguyệt đang mang vẻ mặt chết lặng quỳ gối bên dưới.

Quật xong bốn mươi roi, trên lưng hai người đều đã loang lỗ vết máu, Đại Tế Ti dừng động tác lại, cầm lấy dao găm đặt trên Tế đàn lên, bước đến chỗ Thái Tử và Giang Ánh Nguyệt, rồi bảo bọn họ vươn tay ra để ông lấy máu.

Hoàn Nhan Cảnh bước lên trước Giang Ánh Nguyệt rồi vươn cổ tay ra, đưa đến mũi dao của Đại Tế Ti.

Đại Tế Ti nâng dao găm lên, rồi hạ mũi dao xuống, nhưng không phải hạ xuống cổ tay của Hoàn Nhan Cảnh mà lại cắt xuống yết hầu của hắn, trong chớp mắt máu tươi tung tóe bắn ra, làm Đại Tế Ti cả người đẫm máu, làm gương mặt vốn đã dữ tợn của hắn càng thêm đáng sợ.

Chúng thần dự lễ lập tức thất kinh kêu lên, sau đó lại mềm nhũn ngả người xuống ghế, Hoàn Nhan Bất Phá cũng bật người dậy, định đứng lên, nhưng lại thấy cả người vô lực, ngã ngồi xuống ghế. Thái Hậu thì đỡ trán, triệu chứng rõ ràng cũng giống như nhau.

Ngay cả nhóm cấm vệ định xông lên bắt lấy tên Đại Tế Ti dám ám sát Hoàn Nhan Cảnh vừa bước lên hai bước, đều đồng loạt lảo