
có thể hầu hạ được Hoàng Thượng đây?
“Nô tỳ lúc vào cung thì được huấn luyện tại ngự dược tư, tinh thông y lý, nhất định có thể chăm sóc tốt cho Hoàng Thượng. Nếu như không được, nô tỳ nguyện chôn cùng Hoàng Thượng.” Ngụ ý, mạng của nàng đều dán vào trên người Hoàng Thượng, vì chính mạng sống bản thân mình không dám không tận tâm.
An Thuận quan sát kỹ Giang Ánh Nguyệt một lát, thấy nét mặt nàng ta chân thành, hai mắt thanh minh, có vẻ là nói thật, cuối cùng cũng chậm rãi gật gật đầu.
Giang Ánh Nguyệt cố nén kích động trong lòng, thả đống quần áo bẩn xuống, vào trong điện hầu hạ Hoàn Nhan Bất Phá tắm rửa thay quần áo.
Nàng ta cẩn thận xem xét tình trạng của Hoàn Nhan Bất Phá, thấy thuốc đổ đầy trên giường, liền biết Hoàn Nhan Bất Phá cũng không uống được bao nhiêu, vội vàng nói với An Thuận, “Xin An công công lại đi sao thêm một chén thuốc nữa, nô tỳ có cách làm cho Hoàng Thượng uống hết.”
An Thuận liếc Giang Ánh Nguyệt một cái, thấy vẻ mặt nàng ta chắc chắc, liền gật đầu đồng ý, đi đến ngoài điện, sai tiểu thái giám chuyên lo việc dược liệu lại sao thêm chén thuốc đưa đến đây.
Giang Ánh Nguyệt đợi thuốc nguội bớt, dưới sự ra hiệu của An Thuận, uống một miếng trước thử độc.
Mãi lâu sau, An Thuận thấy nàng không có việc gì, liền gật đầu, hơi nâng Hoàng Thượng dậy, siết mở hàm dưới của hắn đặng tiện cho Giang Ánh Nguyệt đút thuốc.
Giang Ánh Nguyệt cầm chén thuốc, vừa chầm chậm rót thuốc vào miệng Hoàng Thượng, vừa ấn vài huyệt đạo ở cổ hắn. Huyệt đạo bị kích thích, khôi phục khả năng nuốt, cuối cùng cũng uống hết chén thuốc vào, không đổ ra một giọt nào.
An Thuận cầm chén không, liếc Giang Ánh Nguyệt một cái, biểu cảm cứng nhắc không thay đổi, nhưng ánh mắt lại nhu hòa đi rất nhiều.
Có Giang Ánh Nguyệt chăm sóc, bệnh tình Hoàn Nhan Bất Phá rốt cục cũng ổn định hơn, mỗi ngày thời gian tỉnh táo cũng dài hơn.
Hoàn Nhan Bất Phá tỉnh lại, thấy là Giang Ánh Nguyệt chăm sóc bên cạnh, ngoài miệng không nói gì, nhưng tinh thần lại căng thẳng, vô cùng đề phòng nàng ta, An Thuận cũng thế, thời điểm có Giang Ánh Nguyệt hầu hạ, nhất định hắn phải ở bên cạnh nhìn, quan sát nhất cử nhất động của nàng ta, hễ Giang Ánh Nguyệt có gì khác thường, An Thuận liền có thể giết nàng ta tại chỗ.
Giang Ánh Nguyệt cũng biết rõ hai người hết sức cảnh giác nàng, trên mặt lại làm ra vẻ ngây thơ không biết gì, mỗi ngày tận tâm tận lực hầu hạ, không dám có chút xao nhãng. Ngày qua ngày, đừng nói là An Thuận, ngay cả Hoàn Nhan Bất Phá cũng có chút xúc động. Thời gian này ai có thể không sợ bẩn, không sợ mệt, lại gánh lấy sự uy hiếp tử vong mà còn chu đáo cẩn thận chăm sóc hắn như thế? Chỉ có An Thuận đi theo hắn nửa đời và nữ nhân trước mắt này.
Giang Ánh Nguyệt là trung hay gian, Hoàn Nhan Bất Phá cũng có chút mê muội, nhưng thấy đối phương bón cơm mớm thuốc cho hắn, lau thân thể, thậm chí là rửa sạch thứ không sạch sẽ do hắn nôn mửa , hoài nghi của hắn với Giang Ánh Nguyệt từng chút từng chút bị đánh tan, thái độ đối xử với nàng ta cũng ngày qua ngày mà trở nên ôn hòa hơn, dần dần lại coi trọng như trước đây.
Giang Ánh Nguyệt thấy rõ mọi việc trong mắt, trong lòng cười thỏa mãn. Nàng tin tưởng, đợi Hoàn Nhan Bất Phá khỏi hẳn, hành cung Ly Sơn xoá bỏ lệnh cấm, thì nàng cũng sẽ xoay chuyển càn khôn, thay trời đổi đất.
Vào lúc Giang Ánh Nguyệt đang đắc ý, bệnh tình Hoàn Nhan Bất Phá vừa ổn định lại chuyển biến xấu, mỗi ngày cung nhân bị bệnh càng nhiều, ngay cả thái y cũng ngã xuống hai người, lần nữa hơi thở tuyệt vọng lại bao phủ trên bầu trời Ly Sơn.
Chính tại lúc này, trên kinh, tin tức Hoàng Thượng bị bệnh thương hàn không biết từ người nào để lộ ra, trong một đêm đã truyền khắp kinh thành, các hoàng tử trong kinh lại rục rịch, các triều thần ai nấy cũng cảm thấy bất an.
Thừa tướng và Thân vương trung thành điều động năm vạn đại quân tập kết ở Kinh Giao, phát lệnh kẻ nào tự ý hành động giết không tha, cũng chém chết mấy trăm kẻ có hành động khác thường ngay tại chỗ để cảnh cáo. Thái Hậu cũng lập tức giam lỏng thê thiếp con nối dõi của Thành vương và Vệ vương, chính thê con trai trưởng của các thân vương cũng đều bị giam ở Từ Ninh Cung không thể rời đi.
Một loạt các thủ đoạn sắt thép máu me được thi hành cùng lúc, cuối cùng trên kinh lại khôi phục sự yên ả.
Đây chính là sự bình yên trước cơn bão, Thái Hậu cực kỳ rõ ràng, nếu Hoàng Thượng lâm nạn, trong kinh hẳn là mưa tanh gió máu một phen. Nhưng nếu thật sự phải đến tình huống như thế, thì đó đã là chuyện Thái Hậu không thể quản được, bởi vậy bà cũng nghĩ nhiều, chỉ một lòng một dạ truy kẻ tiết lộ tin tức này. Nếu kẻ này để cho bà tìm ra, nhất định sẽ khiến cho đối phương sống không bằng chết.
Thái Hậu mở báo cáo mà cấm vệ âm thầm điều tra đưa tới, nở nụ cười lạnh lùng. Khá lắm Nhu phi, nếu quản không được chiếc lưỡi của mình, vậy thì cắt đi!
Nghĩ rồi, Thái Hậu đem ném báo cáo lên trên bàn, lệnh cho cấm vệ, “Đi, trói Nhu phi lại, cắt lưỡi, vứt vào lãnh cung đi, để cho cả trong cung biết được, đây là kết cục của việc yêu ngôn hoặc chúng!”
Cấm vệ gật đầu, lĩnh mệnh đi.