
Thiên hạ hoan ca
Tác giả: Kiều Gia Tiểu Kiều
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 326131
Bình chọn: 8.5.00/10/613 lượt.
t hiện Bảo Thù cũng không thấy, tất nhiên sẽ kinh động mọi người trên dạ tiệc, lấy tu vi của cha và sư phụ , cho dù kết giới có xảo diệu đến mấy, muốn tìm được bọn họ cũng không phải việc khó.
Thời gian một nén nhang, hắn không tin, hắn Dung Hoan nhịn không được!
*
Trong âm ti, Dạ Vi lại một lần nữa cau mày đi ra kỹ phường, các kỹ phường trong thành mà Dung Hoan có thể đến, dựa vào tính cách của Dung Hoan, tuyệt sẽ không ủy khuất mình tới nơi thấp kém.
Trong lòng vô cùng lo lắng, hắn lấy Côn Luân phiến từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng phe phẩy .
Pháp lực còn ở thời kỳ dưỡng bệnh, hắn không cách nào sử dụng minh nha, càng không cách nào sử dụng truy hồn thuật, nếu là Tuyết Tử Anh đem Dung Hoan dấu đi, cứ như vậy tìm đi xuống, không khác nào mò kim đáy biển. Hơn nữa, rất nhiều chuyện hắn không nghĩ ra, Tuyết Tử Anh vì sao lại chọn tối nay hạ thủ? Lại bị Tiêu Bảo Thù bắt gặp?
Cây quạt “Cạch” một tiếng khép lại, Dạ Vi sống lưng cứng đờ.
Dung Hoan nhất định vẫn còn ở trong U Minh cung! Thù Nhi gặp nguy hiểm!
Hắn phi hoa vê chỉ (*), nhảy vào giữa không trung, đạp lên cánh hoa đỏ thẫm, vội vã hướng về phía trong cung bay đi. Âm thầm nghĩ ngợi, cả tòa U Minh cung, nơi nào là nơi mình muốn không tới nhất? Nơi ở của Dạ Mị? Nơi ở của Minh Hậu? Nơi ở của Lưu Dục thiên quân? Hay là, Nơi ở của sư phụ?
(*) phi hoa vê chỉ: cong tay phóng hoa
Tuyết Tử Anh gương mặt đó. . . . . . Phải . . . . . Tri Vi Điện!
Dạ Vi ngây người, trong chốc lát đã suy đoán ra chân tướng, chắc chắc không thể nghi ngờ. Bên mép nở một nụ cười lạnh, không quan tâm làm động tới vết thương, ngưng thần vận khí, gia tốc hướng về phía Tri Vi Điện bay đi.
Vừa đến thành tường, một luồng khí màu đen bay đến, ngăn cản đường đi của hắn, là Tuyết Tử Anh.
Hắn tựa người vào cây, nhẹ nhàng vỗ tay: “Dạ Vi quả nhiên là Dạ Vi, bất kể chúng ta như thế nào tinh diệu thiết kế, ngươi đều có thể phá ra, trò chơi này, thật là không vui chút nào.”
Dạ Vi nheo mắt phóng ra sát khí: “Người sau lưng bày mưu tính kế, quả thật là hiểu rất rõ Dạ Vi ta. Nhưng mà, Dạ Mị điên rồi, ngươi cũng điên rồi phải không, hại Dung Hoan, có Lưu Dục thiên quân ở đó, Thiên Hậu cũng không cứu được các ngươi!”
Tuyết Tử Anh khẽ ngẩng đầu, nâng một túm tóc dài đặt ở chóp mũi, mỉm cười nói: “Chúng ta khi nào thì hại hắn a, không chừng, người ta hiện tại ôn hương ngọc ấm trong ngực, phong lưu khoái hoạt vô cùng đâu. Tiêu hồn hợp hoan tán là bảo bối thế gian khó cầu, chờ hắn hưởng qua tư vị tiêu hồn phệ cốt kia xong, pháp lực sẽ tự hành khôi phục, lấy tính tình nóng nảy của hắn, sợ là sẽ đi ngay vào Minh Vô Điện đem Tam điện hạ tỏa cốt dương hôi . Chậc chậc, nếu hắn không chịu động nàng, chỉcần một nén nhang, hắn sẽ bị kinh mạch nghịch lưu, thần hồn tiêu tán, chảy máu mà chết. . . . . .”
Dạ Vi tay nắm lại thành quyền, sợ hãi tập chạy lên não, không thể sợ hãi, phải tỉnh táo!
Vào lúc này chạy trở về, nói vậy còn chưa kịp. Dung Hoan tuy là tính tình nóng nảy nhưng lại có thân thể băng hàn, người bình thường pháp lực mất hết nhịn nó không được nhưng Dung Hoan nhất định có thể nhịn được!
Hít sâu một hơi, hắn cười lạnh nói: “Dạ Mị làm như vậy, đối với hắn đến tột cùng có gì chỗ tốt? Chẳng lẽ là muốn tìm chết!”
Dứt lời, phóng ra một lưỡi dao, bắn về hướng Tuyết Tử Anh.
Hồng quang bay tới, Tuyết Tử Anh không tránh không né, mặc kệ cho bị thương. Dạ Vi không khỏi giật mình, vội vàng thu tay lại, nhìn hắn vung tay áo lau vết máu trên môi, ngửa mặt lên trời cười dài: “Đối với hắn có gì tốt? Đại điện hạ để tay lên ngực tự hỏi, hắn làm như vậy là vì người nào? !”
Dạ Vi cả người cứng đờ.
Tuyết Tử Anh loạng choạng đứng lên, cười nhạo nói: “Dạ Vi, có lúc ta thật muốn xé ra tim của ngươi, xem nó có màu gì! Sau lại ta muốn thông, thật ra thì không cần nhìn, bởi vì ngươi căn bản không có tim! Ha ha, ngươi cho rằng ta canh giữ ở nơi này là vì cản ngươi sao? Ngươi sai lầm rồi, ta là vì xem ngươi chuyện cười! Giang sơn, mỹ nhân, huynh đệ, ta xem ngươi lấy bỏ như thế nào!”
Dạ Vi nghe vậy, ánh mắt sắc bén dị thường: “Ngươi cho rằng, Dạ Vi ta chỉ có chút năng lực ấy?”
Không muốn mất thêm thời gian, Dạ Vi vận khí muốn đi.
“Đại điện hạ có bao nhiêu bản lãnh, ta khởi hội không biết?” Tuyết Tử Anh liên tiếp vỗ tay, nhẹ nhướn mày, trên mặt nở môt nụ cười, “Vì làm Minh Quân sinh lòng áy náy, ngươi ngoan tâm đem mẹ đẻ đẩy xuống sông quên. Vì trừ đi chướng ngại vật, tay ngươi không nhuốm máu, lợi dụng Dạ Mị hại chết bao nhiêu người? Riêng là phần tàn nhẫn quyết tuyệt này, trong lục giới, trừ Thiên đế Mặc Hằng, người nào có thể cùng ngươi đánh đồng?”
Dạ Vi chỉ dùng Dư Quang nhìn hắn, lại như vạn đạo kim châm: “Ban đầu, ta vốn không nên nhất thời mềm lòng cứu ngươi ra ngoài, ngươi chẳng lẽ cho là ta không dám ra tay giết ngươi sao!”
“Ta lại tình nguyện ban đầu ngươi cứu không được ta. . . . . .”
Tuyết Tử Anh nhẹ giọng nỉ non, cười mà không cười nheo mắt lại, say sưa ngắm nhìn vòng ngọc trên cổ tay.
Hồi lâu sau, hắn đột nhiên cao ngẩng đầu lên, thê lương cười lạnh: “Đừng quên, dòng máu chảy trên người ngươi, là