
ó người lên tiếng phụ họa:
– Phải đó ! Đâu phải bọn ta lúc nào cũng gặp một người có nhiều đởm lược như ngươi? Mau cho bọn ta biết rõ tính danh đi, tiểu tử?
Nhìn họ, lòng Tiểu Thiên thầm thán phục! Dù họ đã tin vào những gì Tiểu Thiên cố ý làm cho họ tin nhưng họ vẫn không vì thế mà quên đi nhiệm vụ của họ! Họ nghe những tiếng động Phát ra từ Đại Ma Lâm và ngay tức khắc có mặt, chứng tỏ họ lưu ngụ Ở gần đây.
Và nếu Tiểu Thiên nhớ không lầm, nhận định không lầm thì họ phải là người ở Huỳnh Phong Trang, là nơi sáu năm trước Tiểu Thiên đã từ đó bỏ chạy vào Đại Ma Lâm để tìm thấy luôn Vũ Mục Tàng Binh Thất Không thể không xưng danh, Tiểu Thiên cố ý phình bụng, ưỡn ngực nói một cách ngông nghênh tự đắc:
– Tại hạ là Cửu Trùng Thiên!
Nhân vật nọ trố mắt:
– Cửu Trùng Thiên? Khắp thiên hạ làm gì có họ Cửu Trùng?
Tiểu Thiên trợn mắt:
– Tôn giá đừng nói đùa chứ? Chính tại hạ đang mang họ Cửu Trùng đấy thối?
Nhân vật nọ lắc đầu nguầy nguậy:
– Ngươi đùa thì có! Ta khẳng định, ta người đã gần hai mươi nămbôn tẩu giang hồ, đã từng cùng Trang chủ bổn trang gây nhiều chuyện kinh thiên động địa, vẫn chưa bao giờ biết có ai mang họ Cửu Trùng như ngươi!
Tiểu Thiên vờ tròn mắt:
– Ô! Hoá ra tôn giá và chư vị đây đều là người của Huỳnh Phong Trang, một trong Tam Trang danh chấn thiên hạ?
Nhân vật nọ ngạo nghễ:
– Ta tưởng ngươi đã biết ngay từ đầu rồi mới phải?
Tiểu Thiên quay người lại, vòng tay thủ lễ:
– Thất kính, thất kính! Ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ khôngthể ngờ lại có ngày được cùng chư vị anh hùng hội kiến ! Nhữn g lời vừa rồi của tại hạ nếu có chỗ nào mạo phạm, mong chư vị lượng thứ cho!
Nhân vật nọ xua tay thái độ thật cao ngạo:
– Được rồi! Không biết thì không có tội! Nói lại đi, tính danh của ngươi là gì? Để khi Trang chủ hỏi Giả Trụ ta biết đường đối đáp!
Tiểu Thiên vờ nhăn nhó:
– Tại hạ thật sụ có tính danh là Cửu Trùng Thiên!
– Ngươi nói thật?
Tiểu Thiên gật đầu:
– Trước mật chân nhân, tại hạ dù có gan trời cũng không dám nói sai!
Giả Trụ ngoẹo đầu ngẫm nghĩ:
– Vậy thì lạ thật! Ta cũng chưa hề nghe một tính danh nào tương tự như vậy thật! Ngươi ở môn phái nào? Sư phụ là ai ? Từ đâu đến ? Đến Đại Ma Lâm để làm gì?
Tiểu Thiên nếu ngay từ đầu không trù bị sẵn những điều này có lẽ sẽ phải ngắc ngứ, càng tạo nhiều nghi ngờ cho đối phương! May thay, khi nghe Giả Trụ goi lại , Tiểu Thiên đã kịp lường trước nên ung dung đáp:
– Gia sư qua đời đã lâu, tại hạ ngoài vịệc biết tính danh của người là Cửu Trùng Nhân thì đối với những việc khác tại hạ không còn biết gì nữa.
Giả Trụ chợt đưa tay ra:
– Khoan đã ! Ngươi bảo ngươi là Cửu Trùng Thiên, sư phụ ngươi là Cửu Trùng Nhân?
Ngươi có lầm không vậy?
Biết rõ Giả Trụ muốn ám chỉ điều gì Tiểu Thiên mỉm cười:
– Không riêng gì tôn giá cảm thấy kỳ lạ! Cũng đã có nhiều người hỏi tại hạ như thế !
Chuyện sẽ dễ hiểu nếu tôn giá nghe tại hạ giải thích?
Giả Trụ im lặng, chờ nghe Tiểu Thiên giải thích.
Tại hạ vốn là một cô nhi, chưa từng biết song thân là ai! Ngay từ nhỏ may được gia sư bảo bọc, tại bạ còn được gia sư cho phép dùng đại tính của người! Ba chữ Cửu Trùng Thiên vì thế mà có?
Giả Trụ gật đầu, miệng hỏi:
– Nghĩa là ngươi không hề biết xuất xứ sư thừa?
– Không biết!
– Ngươi từ đâu đến?
– Thiên Sơn?
– Hừ ! Ở nơi xa như vậy sao? Đến đây để làm gì?
Tiểu Thiên chợt cao giọng:
– Xa thì xa! Nhưng vì muốn nên danh nên phận như mọi người tại hạ quyết phải một lần thám thính Đại Ma Lâm! Biết đâu tại hạ sẽ nhờ đó có may mắn được mọi người biết đến?
Giả Trụ nhếch môi cười nói:
– Và ngươi cũng đã được bọn ta biết đến? Nếu đó là ý của ngươi, ngươi toại nguyện chưa?
Tiểu Thiên bỗng nảy ý mạo hiểm vội lắc đầu:
– Không những không toại nguyện mà tại hạ còn bị một phen sợ đến vỡ mật! Cũng may qua sự việc này, tại hạ còn có một chút an ủi là gặp được tôn giá, một cao nhân thực thụ trong những cao nhân của Tam Trang!
Được Tiểu Thiên tâng bốc, Giả Trụ liến tỏ ra cao hứng:
– Này, ngươi gọi ta là cao nhân, giá như bây giờ ta nhận ngươi là thuộc hạ, ngươi ưng thuận không?
– Hể hả ra mặt, Tiểu Thiên xoa hai tay vào nhau:
– Được làm thuộc hạ một đại trang như….
Giả Trụ nhăn mặt:
– Ta không nói đến bổn trang đâu ngươi chớ vội ngộ nhận!
Tiểu Thiên ngơ ngác:
– Tôn giá không phải người của Huỳnh Phong Trang?
Giả Trụ phì cười:
– Sao lại không? Có điều, bọn ta còn là người của Ngũ Hành Bang nữa, nếu ngươi ưng thuận ngươi cũng sẽ là người Ngũ Hành Bang như bọn ta. Thế nào?
Tiểu Thiên cố ý hỏi:
– Đã là người Huỳnh Phong Trang, sao còn là người Ngũ Hành Bang?
Giả Trụ lấc đầu:
– Ngay một lúc giải thích tất cả cho ngươi hiểu, chuyện đó thật không dễ. Ta chỉ có thể vắn tắt nói cho ngươi hiểu như thế này. Bọn ta được lệnh phải giả làm người Ngũ Hành Bang, còn giả để làm gì, từ từ ngươi sẽ hiểu! Nếu ưng thuận thì ngay bây giờ cứ đi với bọn ta! Còn như không thích mặc ngươi, ngươi muốn đi đâu tùy ý! Thế nào?
Tiểu Thiên nhoẻn cười:
– Tóm lại, nếu là thuộc hạ của tôn giá, nghiễm nhiên tại hạ sẽ là người của Huỳnh phong Trang? Tưởng thế nào, nếu là vậy, lại hạ có lý