XtGem Forum catalog
Thiên Thần Đeo Mặt Nạ

Thiên Thần Đeo Mặt Nạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322342

Bình chọn: 8.5.00/10/234 lượt.

i thứ đều vô hình.

– Minh bị làm sao vậy? Cậu ấy tỉnh chưa? Mọi chuyện là như thế nào vậy?

Ngọc chạy vội vào bệnh viện với bộ dạng nhem nhuốc không thể tả. Cô ra sức lay vai Nguyên, hỏi dồn nhưng cậu chỉ ngồi im như pho tượng.

– Cậu mau dừng lại đi, Nguyên đã đủ đau khổ rồi!

Lệ Băng lôi Ngọc ra, mặc cho cô vùng vẫy. Rồi chẳng nói chẳng rằng, Ngọc quay sang ôm Băng khóc nức nở, như thể cả hai đã thân từ lâu. Lệ Băng không còn cách nào khác đành vỗ nhẹ vai Ngọc mong cô thôi khóc.

– Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Trịnh Tú Minh?

Nguyên bật dậy đầu tiên, Ngọc và Băng quay phắt lại nhìn vị bác sĩ vừa cất tiếng khiến ông bác sĩ cũng phải giật mình.

– Cháu là bạn trai cô ấy!

Nguyên bình tĩnh đáp sau phút mất kiểm soát, sự bình tĩnh khiến những người chứng kiến phải kinh ngạc trong thinh lặng.

– Tôi có chuyện riêng muốn nói với cháu!

Khi cả hai đã đối diện, vị bác sĩ mới chậm chạp lên tiếng, đôi mắt đầy vết nhăn nhìn thẳng vào đôi mắt buồn, sâu thẳm như đại dương bao la với những cơn sóng nhỏ đang lăn tăn xao động như chính trái tim chàng trai trẻ, một cái nhìn đầy sự an ủi và cảm thông:

– Tú Minh đang trong tình trạng rất nguy kịch, nếu trong đêm mai cô bé không tỉnh lại thì…chúng ta đành phải đối mặt với trường hợp xấu nhất!

– Không còn cách nào khác sao bác sĩ?

Nguyên vẫn giữ sự bình tĩnh lạ kỳ ấy, điều đó không khỏi khiến cho người đối diện phải chau mày. Thế nhưng, trong đôi mắt sâu thẳm ấy, những cơn sóng đang lớn dần lên, dội từng đợt vào tâm hồn con người.

– Xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức!

Câu nói quen thuộc kết thúc bằng tiếng thở dài của cả hai. Nguyên gật đầu chào vị bác sĩ, chậm rãi rảo bước trên hành lang bệnh viện.

Lệ Băng và Ngọc chạy lại, không ngừng hỏi thăm tình trạng của Minh. Nguyên chỉ im lặng, cậu cứ im lặng như thế thật lâu. Rồi, cậu bất ngờ lên tiếng, giọng nói nhẹ tựa gió thoảng, nhẹ hẫng nhưng đầy đau đớn:

– Chúng ta cần chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nếu trong đêm mai cô ấy không tỉnh lại thì chúng ta sẽ mãi chẳng thấy tảng băng lạnh lùng đó nữa đâu!

Nguyên xoa nhẹ vai Ngọc, như một cách an ủi rồi cậu tiến thẳng đến phòng bệnh của Minh. Cái bóng trải dài trên mặt đất, cô độc đến tột cùng.

Nguyên lặng thinh ngắm Minh nằm im lìm trên chiếc giường trắng. Gương mặt thanh tú giờ đây tái nhợt, đôi mắt sắc lạnh nhưng nhìn cậu rất đỗi dịu dàng nay nhắm chặt, đôi môi nhỏ xinh cậu từng khao khát được hôn mãi giờ sao không còn chút sắc hồng nào nữa?

Minh bây giờ như một làn khói mỏng, làn da trắng mịn tái xanh, không còn chút sức sống nào, khiến người ngắm nhìn muốn chạm vào cũng không dám, như sợ cơ thể mỏng manh ấy sẽ tan biến ngay tức khắc.

Em mau tỉnh lại đi, có biết anh đau đến thắt lòng không?

Em đừng ngủ nữa, anh sẽ giận đấy!

Dậy đi rồi anh sẽ dẫn em đi biển, anh hứa đấy!

Nguyên bước đến bên cạnh giường, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Minh, một cách từ tốn nhất có thể. Cậu chậm rãi hôn vào môi cô, rất nhẹ nhàng. Khao khát được ngấu nghiến đôi môi ấy nhưng…liệu cô gái ấy sẽ tan biến nếu Nguyên nhấn nụ hôn thêm sâu hay không?

Sao em không đáp trả nụ hôn của anh, em không yêu anh nữa sao?

Cố thoát khỏi những câu hỏi không có câu trả lời của bản thân, Nguyên thôi không nhìn Minh nữa, cậu quay đi, tìm Lệ Băng.

– Lyn! Anh có chuyện muốn hỏi em!

– Anh hỏi đi! – Băng đưa cho Nguyên một chai nước suối, hy vọng uống một chút nước sẽ giúp Nguyên khá hơn

Ngập ngừng một lát, Nguyên hỏi, câu hỏi như bao hàm một sự khẳng định:

– Kay bảo em đến phá anh và Minh phải không?

Lệ Băng im lặng, đôi mày khẽ nhíu lại, trả lời một cách khó khăn:

– Vâng…

___________ Flashback ___________

– Em có yêu anh không Lyn?

Kay mân mê những lọn tóc mềm của Lệ Băng, mỉm cười hỏi

– Anh hỏi lạ, tất nhiên là có rồi! – Cô gái xinh đẹp nheo mắt cười, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc

– Vậy anh nhờ em một chuyện, em giúp anh được không?

Hắn kề sát mặt Băng hơn, môi nhếch lên một cái, không rõ có phải nụ cười không.

– Chuyện gì em cũng giúp anh hết!

– Vậy được!

Kay nói nhỏ vào tai Băng, vừa nghe xong, cô liền giãy nãy:

– Anh bảo em…đi yêu người con trai khác sao? Em chỉ yêu mỗi anh thôi!

– Ngoan nào! Chỉ là trò chơi thôi mà, chỉ cần em tách được họ ra là xong rồi!

– Nhưng…tại sao anh phải làm vậy?

– Có những chuyện em không nên biết, chỉ biết là…anh muốn người con trai đó cũng phải đau khổ giống anh! Anh muốn cậu ta…không có được tình thương, kể cả gia đình lẫn người mình yêu! – Kay hạ giọng thật trầm, trầm đục

Lệ Băng im lặng một lúc rồi hỏi, giọng nói phảng phất chút sợ hãi:

– Vậy…nếu em làm được, anh sẽ yêu em hơn phải không?

– Chuyện đó là tất nhiên!

– Em đồng ý!

Kay mỉm cười kéo Lệ Băng vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô. Bóng tối che lấp một nửa gương mặt hắn, khiến khuôn mặt Kay đột nhiên trông thật méo mó, nụ cười trở thành cái nhếch mép kỳ dị. Đáng sợ!

___________ End flashback ___________

Cả Nguyên và Băng đều im lặng, cô cố nói lời xin lỗi nhưng sao khó quá. Lệ Băng đan hai tay vào nhau, gắng không khóc. Bởi cho dù có khóc cũng là quá muộn màng.

_________________________