
a không có tung tích, Thế tử thiên tân vạn khổ mới tìm được một bụi cho Thế tử phi. Nếu Thế tử phi đập vỡ lọ thuốc này, lqđ chẳng phải sẽ cô phụ sự cố gắng của Thế tử, khiến thương thế kia của hắn trở nên vô nghĩa hay sao? Nếu Thế tử tỉnh lại, chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.
Nghe vậy, nàng lệ rơi đầy mặt, “Ta thà rằng vết sẹo trên mặt vĩnh viễn không khỏi, chứ không muốn hắn bị như vậy. Đã lâu như vậy mà hắn vẫn không tỉnh lại, cho dù ta dùng lọ thuốc này chữa khỏi được vết sẹo trên mặt, cũng không thấy vui vẻ.”
Hứa Thái y khuyên giải, “Bất luận nói thế nào, thì dù sao đây cũng là tâm ý của Thế tử, mong rằng Thế tử phi sẽ không chà đạp.”
Sau đó, Cúc Nhi phải liên tục khuyên mấy ngày, Dung Tri Hạ mới đồng ý sử dụng thuốc này.
Hiệu quả của thuốc này vô cùng tốt, gần như chỉ sau khi bôi lên không lâu, mắt thường cũng có thể nhìn thấy vết sẹo kia từ từ nhạt dần, lqđ điều này khiến trong lòng nàng vừa vui lại vừa đau.
“Mặc Lan, vết sẹo trên mặt ta khỏi nhanh lắm, chàng còn không mau tỉnh lại nhìn ta một chút hay sao? Chàng đã ngủ mấy tháng rồi, vẫn chưa đủ hay sao?” Nàng mắt ngấn lệ ôm lấy hắn, liếc thấy nước mắt rơi xuống làm ướt cả gương mặt hắn, nàng nhẹ nhàng dùng tay áo lau khô đi, sau đó dịu dàng hôn lên hai mắt nhắm chặt và đôi môi đang mím của hắn.
Mặc Lan vẫn trầm miên bất tỉnh như cũ, không hề hay biết.
Nàng ôm chặt hắn.
“Ta chờ chàng, lqđ cho dù bao lâu ta cũng nhất định chờ chàng tỉnh lại…”
Chương 22: Chương 11.2 (Kết)
Nhưng có người lại không muốn chờ. Sau khi Vương phi Trần thị chờ đợi ba tháng, không thể kiềm chế được mà bước vào Vương phủ một lần nữa.
“Hiện giờ Thế tử hôn mê bất tỉnh, mà dù sao Phụng Vương phủ cũng phải có người quản lý, ta đành chịu cực khổ một chút, trở lại giúp Thế tử.”
Thấy bà ta không mời mà tới,còn nói những lời như vậy, sắc mặt Dung Tri Hạ trầm xuống, lên tiếng đuổi người đi, “Không ai mời bà trở lại! Người đâu, đưa Vương phi ra ngoài!”
Trần thị bất mãn gầm lên, “Láo xược! Ta chính là Vương phi của Phụng Vương phủ, ngươi dám vô lễ với ta như vậy sao? Chẳng qua nể tình Mặc Lan, ta không thèm so đo với ngươi. Nếu lần sau còn dám không phân biệt tôn ti như vậy nữa, ta nhất định sẽ phạt ngươi thật nặng.”
Tiếp theo bà ta không khách khí sai khiến hạ nhân Phụng Vương phủ, “Người đâu, đưa Thụy nhi về viện của hắn nghỉ ngơi!”
Dung Tri Hạ ngăn bà ta lại, không để cho bà ta đi vào, “Bà cùng Mặc Thụy đã bị phụ vương đưa ra khỏi Vương phủ, nếu không có lệnh của phụ vương, không được quay về. Bà dám cãi lại lệnh của phụ vương hay sao?”
“Bậy giờ Mặc Lan đã thành kẻ vô dụng, so với Thụy nhi của ta còn không bằng. Thụy nhi chẳng qua chỉ bị liệt, nhưng vẫn có thể ăn có thể nói. Mặc Lan lại giống như một khúc gỗ, đừng nói là trò chuyện, ngay cả động đậy một cái cũng không thể. Thế tử vị này, Mặc Lan còn có thể đảm đương được hay sao? Sớm muộn gì Vương gia cũng sẽ tấu thỉnh Hoàng thượng đoạt lại Thế tử vị của hắn, đổi thành phong tước cho Thụy nhi của ta. Đến lúc đó chính ngươi và Mặc Lan sẽ bị đuổi ra ngoài. Ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, đừng ngăn cản ta nữa, nếu không đến lúc đó cũng đừng trách ta không lưu tình.”
Dù sao lúc trước hai phe cũng đã sớm trở mặt, giờ phút này Trần thị cũng không còn lo ngại nữa, lời nói ra khỏi miệng toàn là những câu châm chọc.
Thế tử vị cùng Phụng Vương phủ đều là của Mặc Lan, Dung Tri Hạ không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi, nàng quả quyết chắn trước mặt Trần thị.
“Thế tử là vì đi diệt giặc cỏ mà bị thương, hắn có công lao với triều đình xã tắc, ngay cả Hoàng thượng cũng nhớ đến công lao của Thế tử, mỗi ngày đều phái Thái y tới châm cứu chữa trị cho Thế tử. Bà lại dám cả gan liều lĩnh mở miệng vũ nhục Thế tử. Chúng ta cùng nhau vào cung đi tìm Hoàng thượng phân xử, xem liệu Hoàng thượng có đoạt phong hào của Thế tử để phong cho Mặc Thụy hay không?”
Nghe vậy, Trần thị chột dạ dừng lại một chút, ngay sau đó muốn mở miệng bác bỏ, liền nghe thấy giọng nói của Phụng Vương truyền đến — —- “Đủ rồi!”
Trần thị quay đầu lại, vừa nhìn thấy trượng phu, vẻ mặt liền vui mừng, lập tức tố cáo với ông, “Vương gia, ngài tới thật đúng lúc, mới vừa rồi ngài có nghe thấy Thế tử phi nói gì hay không? Nàng thật sự là cả gan làm loạn, con mắt không có tôn ti…”
Bà ta còn chưa nói xong, đã bị Phụng Vương quát, “Ngươi câm miệng!”
Ông ngồi trên xe lăn gỗ, sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, nhìn sang Dung Tri Hạ, “Đây là chuyện trong phủ chúng ta, không cần phải đến tai Hoàng thượng.”
“Đúng thế, đây là chuyện của Vương phủ chúng ta, sao có thể để đến tai Hoàng thượng chứ?” Trần thị phụ họa.
Lo lắng bởi vì Mặc Lan bị hôn mê bất tỉnh, Phụng Vương sẽ che chở cho Vuowg phi và Mặc Thụy, Dung Tri Hạ bất bình muốn mở miệng giải thích, “Phụ vương, là do bà ấy muốn….”
Phụng Vương giơ tay lên cắt đứt lời nói của nàng, cũng đưa cho nàng một ánh mắt ý bảo an tâm đừng nóng vội, lúc này mới nhìn về phía Trần thị, chậm rãi nói, “Bổn vương sẽ tấu thỉnh Hoàng thượng tước đoạt hàm cấp Vương phi của ngươi, để từ nay về sau ngươi không cần phải nhớ nhung Thế tử vị cùng Phụng