
The President’s Lover (Người tình của Tổng Thống)
Tác giả: JESSIEvilbabylivE
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210905
Bình chọn: 7.5.00/10/1090 lượt.
nh đây.……………..Kể từ sau khi Taeyeon bị ám sát đã chẳng ai có thể rũ bỏ căng thẳng, lo lắng để mà nhắm mắt dành cho mình một giấc ngủ đúng nghĩa. Hơn năm giờ sáng rồi, Fany lái xe về đến nhà mà chẳng thề ngừng suy nghĩ về Taeyeon. Cô đỗ xe vào tầng hầm rồi lặng lẽ đi lên từng bậc thang dẫn lối vào nhà, phía trên cửa nhà Fany vẫn còn sáng đèn, đó là ngòn đèn neon nhỏ với ánh sáng yếu ớt, đủ để giúp những khi Fany về nhà quá khuya cô còn thấy đường mà tra chìa khóa vào nhà thôi. Fany bần thần ngồi xuống trước cửa nhà, cô cởi giày rồi đến vớ, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, cơn gió bám lấy Fany, siết lấy từng thớ thịt, khiến cô phải dùng hai tay xuýt xoa cơ thể. Cô nở một nụ cười buồn bã với chính mình, thẩn thờ ngắm nhìn phố phường Seoul vào một ngày mới. CHAP 28 (4)“Mặc cho những xô bồ, đông đúc, ồn ào bên ngoài……những khi còn lại mình em với em. Em nhận ra mình em cô đơn, em cô đơn nhiều lắm. Một mình em đi lên từng bậc thang, tiếng giày em chạm vào nền gạch, nghe rõ từng tiếng…..từng tiếng một, em ngồi cởi giày, đèn neon rọi xuống, em thấy chính cái bóng của mình, chỉ mình em. Cô đơn em này nghe thấy được, nhìn thấy được. Còn giả được nữa sao?!”Tâm trạng Fany chùn xuống hẳn, cô không hiểu vì sao. Cô chợt thấy lòng mình lắng đọng nhiều lắm, tâm hồn cô lay lất chơ vơ. Có lẽ do cô đã chẳng thấy an toàn nữa. Người từng hứa sẽ bảo vệ cô, giờ đang nằm bất tỉnh. Fany chán nản đứng lên tra chìa khóa và bước vào nhà. Vào đến nhà Fany liền bật laptop và soạn văn kiện chuẩn bị cho buổi phỏng vấn. Mất vài tiếng sau đó, Fany đã hoàn thành. Cô đứng lên làm một vài động tác thể dục, rồi đi về phía bếp, tự tay pha một cốc sữa nóng. Hớp một ngủm nhỏ, Fany thấy người cô ấm hẳn và cô thấy mình bình tâm lại. Ngồi xuống ghế, Fany nhìn ra ngoài trời, thả trôi bản thân cho những ý nghĩ mông lung nhất. Tâm trí cô trôi, trôi mãi đến những ngày đầu cô đi làm, chính xác là ngày cô gặp Taeyeon.“Duyên phận chăng?! – Fany nhoẻn miệng cười”...Như bao ngày Fany lái xe đi làm, nhưng hôm nay dường như xui xẻo chọn cô mà đeo bám. Xe cô đang chạy ngon ơ thì nó có dấu hiệu lắc lư. Fany thắng xe và tắp vào lề đường ngay, bước xuống xe, cô thở dài vì phán đoán của mình là đúng “Trời ơi, bị thủng lốp thật à?! – Fany gõ tay lên trán – Nhằm ngay đường cao tốc cơ đấy! – Cô nhìn quanh quất trên đường, toàn xe là xe mà chẳng ai đối hoài gì cô – Sao mấy người có thể hững hờ với tôi như thế chứ? – Fany lẩm bẩm, nhăn nhó.”Giữa lúc Fany đứng lóng ngóng thểu não, thì có một người vô tình bắt gặp. Chính cái biểu cảm khổ sở của Fany khiến người đó không kìm được lòng mà quyết sẽ dừng lại giúp đỡ cô gái xui xẻo này. Taeyeon mỉm cười thích thú, rồi bảo tài xế thắng xe lại phía trên đầu xe Fany một chút. Taeyeon mở cửa xe đi lại gần chổ Fany đang đứng, lúc này mưa bắt đầu lất phất, mưa nhỏ thôi như phun sương ấy.-Này tiểu thư….. – Taeyeon mỉm cười rồi bật dù lên che cho Fany – Tôi có thể giúp gì cho cô không?Ngỡ ngàng. Khi mà những giọt mưa không thấm vào mình, chưa khỏi ngạc nhiên thì một giọng nói dịu dàng đã cất lên ngay sau đó. Cái thứ âm thanh dịu ngọt này giống như một muỗng kem tan ngay khi cho vào miệng vậy. Giọng nói này……tan chảy vào tai Fany khi mà nó vừa cất lên.Fany chầm chầm quay người lại, xem người nào đã tử tế dừng lại giúp cô. Đó là một gái tóc vàng, một bên tóc được vén hờ qua tai rất thanh tú, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, quần skinny đen, áo thun trắng bỏ ngoài hờ hững, cùng chiếc áo khoát đen bóng.“Nói sao nhỉ?! Nhìn hay hay…..”-À……Bánh xe của tôi bị thủng rồi. – Fany ngại ngùng nở nụ cười – Tôi lại chẳng đem theo bánh xe dự phòng, nên tôi chẳng biết làm sao?? CHAP 28 (5)-Ra là vậy…. – Taeyeon gật gù rồi lại cười tươi, nụ cười như mặt trời xoa dịu cơn mưa – Để tôi giúp cô xem nó thế nào đã nhé! – Taeyeon nói rồi đưa cây dù cho Fany – Cô cầm dù che đi, áo cô mỏng như thế…..bị thấm mưa thì không hay chút nào.-Ơ….tôi….. – Fany chưa kịp nói thì Taeyeon đã dúi cây dù vào tay cô và đi ra xem bánh xe mất rồi.Mất vài phút chưng hững vì giữa cái thời tiết bị ướp lạnh bởi những giọt mưa đang thản nhiên phả cái lạnh vào cô, thì sâu trong ngực cô, có một sự ấm áp lan tỏa. Sự biến đổi đó khiến Fany đứng bất động giây lát.“Làm sao lại để cô ấy một mình dưới mưa giúp mình thế được?!”Taeyeon đang tập trung dòm ngó cái bánh xe bướng bỉnh thì cô ngẩng đầu lên thấy Fany mặt lo lắng, dồn cái nhìn hết vào mình:-Tiểu thư à….. – Fany tròn mắt nhìn Taeyeon – Cô nhìn tôi như vậy, tôi thấy ngại lắm đó.-Ơ……tôi xin lỗi. – Fany lúng ta lúng túng khi bị Taeyeon bắt tại trận việc cô nhìn chăm chú vào cô ấy mà không phải cái bánh xe của cô.-Tôi đùa thôi….. – Taeyeon bật cười thành tiếng – Cô không phải căng thẳng thế mà. – Taeyeon đứng lên nhìn Fany, phủi tay – Hết cứu được rồi…..-Sao? Cái gì hết cứu được? – Fany cắt ngang câu nói của Taeyeon.-Bánh xe của cô?! – Taeyeon tròn xoe mắt nhìn Fany – Còn cái gì khác sao?Fany nhận ra mình phản ứng khá vụng về, cô nhắm tịt mắt lại rồi quay qua hướng khác, không dám nhìn Taeyeon “Mình làm sao thế này, tự dưng lại căng thẳng…