
đến là Aragon sẽ chết. Nàng không muốn điều đó. Dolenza trấn tĩnh và lên tiếng:
– Cổ Thần Sáng thì sao ?
– Sau cuộc chiến đó, Cổ Thần Sáng đã tìm đến các thế giới khác để tạo lập thiên địa. Cũng đã gần 5 triệu năm rồi chưa quay lại. Ngài chỉ để lại những truyền nhân, đó là người loài người vẫn gọi là Chúa Trời ! – Chúa Trời cai quản Tiên Giới, vốn dĩ rất căm ghét Địa ngục. Liệu có chịu giúp không hay sẽ chỉ bảo vệ loài người và Tiên giới thôi. Đó là chưa kể truyền nhân căn bản không thể lĩnh hội được tất cả khả năng của Cổ Thần, nhưng thực hư thế nào vẫn còn phải tìm hiểu.
– Các vị Cổ Thần có kế sách gì chăng ? Liệu tiểu nữ có thể đến Tiên Giới để tiếp kiến Chúa Trời một lần.
– Nàng có biết Chúa Trời bây giờ là ai không ? – người lạ mặt thứ bảy cất giọng hỏi
Dolenza nuốt khan, sự âu lo hằn trên đôi mắt nàng. Vào một trăm năm loài người trước, Chúa Trời thay ngôi, tôn người con trai duy nhất vốn là thiên thần tối cao lên ngôi cai trị Địa Đàng và cả thế giới loài người. Người đó không ai khác chính là Raphel. Dolenza hay biết tin đó song chỉ thầm cầu mong người xưa được viên mãn, nàng không yêu chàng, cũng chẳng thể đáp lại tấm chân tình của chàng. Ngược lại, Haida ngày đó còn có chút ân hận vì đã làm chàng đau khổ, song nàng nghĩ hạnh ngộ chỉ làm cho vết thương cũ đau đớn chi bằng bặt âm vô tín để thời gian xóa nhào vết đau. Raphel đến bây giờ vẫn chưa lập thất, hậu cung vẫn bỏ trống chuyên tâm cai trị Tiên Giới. Nàng từng nghĩ nàng khi mất Ara và Raphel rất giống nhau, viên mãn vì tình, sầu muộn cũng vì tình. Song nghĩ nhiều nhưng vẫn không thế giáp mặt. Thấm thoát trôi qua cũng một thời gian dài, bất giác lại xảy ra chuyện này, hạnh ngộ là khó tránh khỏi. Chỉ e Raphel, nếu không vì tình cũng vì lý trí, không ưng thuận nàng. Lúc đó, nàng đành chấp nhận sự thật.
CHAPTER XXVIII : BRITHATTEN AND KAFPAN (6)
Dolenza thở dài đáp:
– Đệ Nhất Thiên Thần, thế tử duy nhất của Tiên Giới – Raphel.
– Nàng có can đảm gặp mặt không ? – người lạ mặt lại hỏi. Câu hỏi làm nàng im bặt một lúc
– Cơ hội duy nhất, dù thế nào cũng phải gặp, sau đó muốn tiểu nữ tạ tội thế nào cũng được.
– Nàng đã làm gì mà phải tạ tội !
– Bội phản chân tình, thậm chí còn trốn tránh – nàng hít vào và nói.
– Bội phản chân tình vì mối chân tình khác thật khiến người ta đau xót có thể tha thứ, trốn tránh vì e sợ thương tổn cũng có thể bỏ qua. Nhưng tội không nhận ra người quen cũ thì không thể bỏ qua ! – người lạ mặt giở mũ choàng ra – Haida, nàng ưu tư như thế, vậy mà người quen cũ đứng trước mặt nói chuyện với nàng vẫn không nhận ra. Nàng định tạ tội với Ta thế nào ?
– Raphel ! – nàng thở mạnh khi nhìn thấy dung mạo người kia. Dáng vẻ thiếu niên ngày nào đã trở nên đĩnh đạc, mái tóc vàng như nắng, nước da trắng sáng, đôi mắt xanh như đôi hòn ngọc. Phong thái cao sang, chững chạc của một vị thống lĩnh. Nàng lùi lại dựa tay vào tường làm lư đồng trượt ngã.
– Coi kìa, nàng làm sao lại thế ? Không thèm chào cả Ta kia à ! – Raphel cười thầm nhìn nàng. Haida bây giờ khác rất nhiều, không còn là bé con ngây ngô nữa, nàng ta ra dáng nữ hoàng tối cao. Song người con gái nhìn chàng bằng tất cả sự kinh ngạc, vẫn phảng phất dáng vẻ của thiếu nữ nhỏ ngày trước. Raphel đoạn vuốt mái tóc vàng dài được thắt gọn và nói buồn – nàng làm Ta buồn quá !
– Ta… – người xưa trăm năm không gặp, nàng cảm thấy quá bất ngờ. Nàng lấy lại bình tĩnh và đến trước mặt chàng, thi lễ – chào mừng Ngài đến Biệt Điện của Lupastheon.
Chàng mỉm cười, bỏ qua lễ nghi, vuốt mái tóc dài mượt mà và nói:
– Ta nghe nói nàng đã tìm được người đó phải không ? – nàng cắn môi, cúi gầm mặt. Nàng quả thật tìm được và không hối hận, xong với Raphel, chàng như một người bạn cũ thân thiết. Nói ra tâm tư thật e sẽ làm chàng tổn thương nên nàng chỉ yên lặng – chúc mừng nàng. Ta luôn mong nàng hạnh phúc ! – nàng ngước mắt lên, đôi mắt phủ sương vì lời lẽ cảm động đó.
– Nàng kinh thường Ta quá, nàng nghĩ Ta vẫn nhỏ nhen chấp nhặt chuyện cũ sao ! – Raphel mỉm cười – nhưng nàng vẫn phải bù đắp cho thương tổn đã gây ra. Nàng không thể gây họa rồi bỏ trốn không được !- chàng đùa. Lời nói ngọt ngào, dịu dàng chứa đựng sự vị tha.
Nàng cúi gầm mặt xuống, thì thầm với Raphel như người bạn tri kỉ.
– Xin lỗi, Raphel. Em rất muốn nói câu này từ lâu rồi, xin lỗi anh rất nhiều ! – chàng chỉ cười hiền, vuốt nhẹ tóc của Dolenza và nói
– Xem nào, chúng ta quay lại với trọng tâm vấn đề được chứ. Ta sẽ đứng về phía của Lupastheon, nếu Lupastheon và Corodo không ngăn được Kafpan và Reichenstein, điều đó chỉ là bất lợi cho toàn nhân loài và tiên giới.
CHAPTER XXVIII : BRITHATTEN AND KAFPAN (7)
– Tạ ơn Ngài ! – nàng quay lại phong thái điềm tĩnh, giơ tay lên thi lễ với Raphel – bản thân tiểu nữ có một thắc mắc hơi khiếm nhã, sức mạnh của Kafpan như thế nào. Nếu các vị tham chiến, có thể đánh bại không ?
– Ta e là khó có thể. Tuy cùng là Cổ Thần song Kafpan đã sống rất lâu và có sức mạnh rất lớn. Bây giờ bà ta khơi binh, trừ phi Cổ Thần sáng Brithatten ra tay diệt trừ. Còn lại vẫn không thể nắm ph