
phảng phất một nỗi buồn song giọng nói lại rất nhạt. Hắn thả Haida xuống. Nó tiến tới chỗ Raphel, không đến gần mà đứng cách xa anh, có thể khi Thiên Thần và Ác Quỷ đến gần nhau thì Thiên Thần tỏa ra một luồng khí sáng còn Ác Quỷ tỏa ra hơi lạnh buốt trong luồng khi đen, cũng giống như Haida và Raphel bây giờ hai màu sắc trỗi nhau giữa không gian. Dù rằng về cơ bản Haida vẫn có thể quay về với Raphel, vẫn có thể yêu anh vì nó vẫn còn một nửa con người, nó chỉ yếu ớt nhưng vẫn sống được ở thế giới con người .Nhưng đứng trước Raphel bây giờ, Haida nhận ra nó thật sự đã là một kẻ tàn nhẫn như ác quỷ, tình cảm nó đối với Raphel nhạt thếch, chỉ có sự thương cảm chứ không có tình yêu. Nó không biết bây giờ nó yêu ai nhưng đối với Raphel, có lẽ nó đã từng có tình cảm với anh nhưng bây giờ thì…không còn nữa. Nó đã dần thích nghi cuộc sống ở đây, quen dần với hắn, đến mức nó không nhận ra rằng mình không thấy phiền khi ở với con người hay ở với hắn. Dầu gì ở trái đất nó cũng không có người thân, nó nói bằng chất giọng nhạt đến tàn nhẫn:– Anh….hãy về đi ! – người con gái xinh xắn, người con gái anh yêu bây giờ đã nói bốn từ phủ phàng, đau đến mức anh phải ngã quỵ xuống. Bọn ác quỷ, hung thần không làm anh ngã xuống nhưng người con gái này và sự tàn nhẫn của cô ấy làm anh rất đau. Nỗi đau cứa vào da thịt, như dây gai quấn lấy con tim buốt lên từng hồi. Haida cũng chẳng vui vẻ gì, nó nghĩ nếu anh đến sớm hơn thì mọi chuyện đã khác nhưng bây giờ với Haida chỉ có hai từ : Quá trễ ! CHAPTER 24 : DO GOD CREATE LOVE ? (4)Nó không trách bù lại còn rất thương cảm, nó biết anh đau ghê gớm, nó biết nó đáng ghê tởm, nó dẫm lên tấm chân tình của anh nhưng nó, nó không biết nữa, nó chỉ là muốn ở lại đây. Không hẳn vì yêu hắn sâu sắc nhưng như thể rằng bản chất của nó là ở đây, đây mới là nơi nó sống chứ không phải là thế giới kia dù rằng nơi này là nơi đáng sợ , kinh khủng và Haida từng ước hàng tỉ lần mình thoát khỏi đây nhưng từ từ , nó nhận ra đây dường như mới là thế giới của nó.Hắn bất ngờ không kém nhìn Haida. Nó đang đứng đó nhìn Raphel quỵ xuống vì đau khổ, bàn tay con bé nắm chặt lại, đôi mắt nhìn Raphel phủ màn sương rồi nước mắt lăn dài trên má song tuyệt nhiên vẫn phảng phất một sự cứng rắn.– Vì sao ? Anh không tin ! Tại sao hả Haida ?Haida cúi xuống, nó đang thấy nóng rát lên được nhưng mặc kệ, bàn tay vươn ra cơ hồ sắp chạm vào khuôn mặt anh nhưng không, đôi mắt phủ sương buồn bây giờ trở nên lạnh lẽo, nó nói đủ cho anh nghe :– Đây mới là thế giới của em !Trong phút chốc, ngỡ ngàng, bàng hoàng xen vào nhau :– Vì sao hả Haida ! Anh và em đã từng rất hạnh phúc mà ! Em vẫn hạnh phúc khi là con người mà !– Em không biết nhưng bây giờ em không muốn đi.Từng đường nét sâu trong Raphel nhưng hằn thêm sự thất vọng trên khuôn mặt, anh nói :– Vì nọc quỷ đó, nó đã làm em thay đổi ! Anh có thể cứu em, có thể làm cho em trở lại bình thường như xưa ! – giọng Raphel nói, chất giọng ấm áp bao quanh lấy người nó, Haida cảm giác như mình đang sống lại ngày của một Haida hồn nhiên và yêu đời thậm chí còn hơn thế nhiều, cảm giác hạnh phúc như người sắp chết được cứu vớt, hai người bị cóng lạnh tìm được lò sưởi; đôi mắt màu xanh nước biển dạt dào tình yêu nhìn nó, nửa đau khổ, nửa kì vọng. Với Haida, bây giờ việc làm tổn thương anh là điều nó không có gan làm, nó thật sự đã do dự trước những lời lẽ của anh. Ở Raphel, chỉ cần nhìn sơ cũng biết, anh yêu nó, yêu nó gấp ngàn lần so với nó yêu anh. Với Haida, Raphel giống như thiên đường, giống như bờ vai vững chắc, giống như cái ôm ấm áp, giống như một tương lai ngập tràn hạnh phúc mà ai cũng mơ tới. Raphel áp tay lên gần má nó, nó có thể cảm giác làn da ấm áp của anh. Anh nói tiếp, môi nở nụ cười hiền cho sự tha thứ, ánh mắt dạt dào yêu thương và khẩn thiết :– Và chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi ! Ara, hắn không thể yêu em vào bảo vệ cho em ! Ác Quỷ chỉ biết có bản thân chúng thôi Haida à ! Chỉ có anh là người yêu em nhất trên thế gian này….Haida !Ánh mắt ngập tràn hi vọng –“ không lí nào mới xa nhau một tháng em đã thay đổi như thế. Ba năm trời, anh đã luôn bên em, yêu em hơn bất kì ai trên đời” . Haida nghe Raphel nói, ánh mắt nó nhìn cậu rồi quay sang hắn.Hắn cũng nghe anh nói.Hắn không thể yêu ?Không thể bảo vệ Haida ?Hắn có thể hay không chứ ? CHAPTER 24 : DO GOD CREATE LOVE ? (5)Trong phút chốc hắn cảm giác một mớ suy nghĩ phức tạp chồng chéo lên nhau, hắn nhìn Haida, ánh mắt con bé nghi hoặc nhìn hắn. Hắn không muốn mất ! Không muốn mất ! Hắn là ác quỷ, hắn ích kỉ, thâm độc, đê tiện là tập hợp những thứ xấu xa nhất nên hắn cũng tham lam, không muốn để mất Haida ! Ánh mắt ghi chặt vào nó không biết ngầm ý nghĩa gì .Haida quay lại nhìn Raphel, đôi mắt xanh thẫm ấm áp nhìn nó :– Lúc anh vẫn còn trong vai trò là học sinh cấp ba, anh đã yêu em, em cũng đã chấp nhận. Sau đó em đã bị tai nạn suýt chết ! Chính hắn đã gây ra điều