
hịu được >,<.
- Ờ ờ, thế hả, chị quên ^^. Nhưng em còn có thằng Hiển, bữa nay nó đi về quê với chú nó, chị bơ vơ đây nè.
- Chị quên anh Hai em hả? Nói chuyện với ảnh kìa.
- Không dám, anh Hai em chị không mơ.
– Chị, sao chị có vẻ ác cảm với anh Hai em vậy? Lúc trước chị có vậy đâu.
– Đâu, đâu nào. Chị làm gì ác cảm, em chỉ giỏi suy diễn. Thôi đi học đi, chị sẽ nói chuyện “thân ái” với anh Hai em mà, hi hi.
– Uh, nhớ đó nghe chị. Em đi đã.
– Anh Hai, “chăm sóc” chị Nhí giùm Ti nghe !!!!!!!!!!!
Trước khi đi, Ti còn “kịp” để lại lời nhắn cho Nam, làm Lam ngượng kinh khủng, lòng thầm rủa con bé lanh chanh .
– Hai đứa lâu quá không gặp chắc nhiều chuyện để nói lắm. Nam dẫn em ra ngoài cho tự nhiên đi con.
Nghe mẹ Nam nói, Lam thấy “ớn”. Nó và thầy có gì để nói chứ. Nhưng thôi, ra ngoài cho mát vậy, ở trong phòng này cũng chán, nóng nữa. Nó xin phép rồi kéo ghế bước ra. Đằng sau, Nam cũng lục đục bước theo.
– Mát quá.
Lam buột miệng thốt lên. Nam đứng bên nó từ lúc nào, cười hỏi:
– Mát đến vậy hả?
– Á, ở đâu chui ra vậy? Giật cả mình !!!!
– Lúc em đi ra tôi cũng đi theo, tôi tưởng em biết chứ.
– Ai biết đâu, sao không ở trong đó chơi.
– Toàn là người lớn, biết nói chuyện gì chứ. Ra đây thoải mái hơn.
– Thầy cũng là người lớn mà, làm như còn trẻ lắm.
– Tôi cũng là 8X, đâu đến nỗi già đâu mà em nói thế.
– Xì, cỡ thầy tụi em đều cho là già hết.
– Không dám, tôi già mà sao con gái lớp em mê dữ vậy? Mà không riêng gì lớp em, tôi thấy con gái hầu như đều mê tôi hết.
– Ê, thầy chảnh vừa thôi. Làm như đẹp trai lắm không bằng. Tụi nó chắc ăn trúng thứ gì á, thầy có gì hay ho đâu. Cỡ thầy lớp em đầy (cái này nổ quá, lớp nó chắc không thằng nào được 1/3 thầy )
– Nói đùa với em vậy thôi, em nói đúng, tôi thấy tôi cũng chẳng có gì hay ho. Cũng là thằng con trai bình thường như bao người khác, có khi tệ hơn nữa chứ.
Nó tròn mắt nghe thầy nói. Híc, sao thầy lại nghĩ mình như vậy chứ? Nó muốn nói rằng thầy thật hoàn hảo, tuyệt vời, rất rất hay ho ( bó tay Lam, lúc thế này lúc thế kia. Con người nó cực kì mâu thuẫn ). Thầy là No., ít nhất là với nó. Nhưng, có cho vàng nó cũng không dám nói vậy đâu. Nó giận bản thân mình nhút nhát. Lam cố nén lòng, mỉm cười nhìn thầy nói:
– Uhm, đúng rồi, xem ra thầy cũng biết đánh giá bản thân mình đó. Nhưng công bằng mà nói, thầy cũng không tệ vậy đâu, chắc cũng được 5/10 .
Thầy nhìn nó thở dài:
– Công bằng của em là tôi 5/10 hả?
– Ờ ờ, vậy thầy còn chê gì nữa.
– Nè, em đừng xưng hô với tôi như vậy nữa. Đây đâu phải trường học đâu mà “thầy, em”. Cứ tự nhiên đi.
– Tự nhiên rồi quen miệng lên trường cũng xưng hô vậy thì sao? Ủa mà tự nhiên thì xưng hô thế nào?
– Thì “anh, em” như trước. Tôi thấy xưng vậy hợp lí đó.
– Xì, thầy bảo em xưng “anh, em” mà thầy lại xưng “tôi, em” à? Tôi, tôi, nghe xa lạ chết được.
– Ơ ơ, vậy hả, tôi quen xưng “tôi” vậy rồi. Thôi kệ em, thích xưng gì thì xưng.
Lam tức thầy chết được. Chính thầy đề nghị đổi cách xưng hô, giờ lại bảo mặc kệ nó.
– À, còn nữa, sao em nói chuyện cộc lốc vậy hả? Nói chuyện với người lớn phải…
– NÓI ĐỦ CHƯA????????????? THẦY LÀ GÌ MÀ SAO HAY NHẮC NHỞ NGƯỜI KHÁC QUÁ VẬY. TÔI TỐT XẤU THẾ NÀO MẶC TÔI, THẦY ĐỪNG XEN VÀO. TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CON NÍT.
Cơn giận dữ của Lam đã lên đến đỉnh điểm, nó bực thầy ghê gớm. Xem nó như con nít mà dạy bảo. Nó không muốn bị coi như đứa trẻ, nó cũng đã 18 rồi còn gì. Chắc thầy rất sốc, có lẽ thầy không ngờ nó lại như thế. Còn xưng “tôi” nữa chứ. Nó ân hận vì hành động vừa nãy của mình, nhưng chuyện đã làm rồi sao thay đổi được. Nó lầm lũi bỏ vào trong, để mặc thầy còn đứng sững sờ như pho tượng .
Chap 9
Bàn ăn bây giờ có thêm 4,5 người đàn ông lạ hoắc, đang nói chuyện say sưa. Nó bước lại chỗ mẹ nó và mẹ thầy:
– Mẹ, về chưa? Mai con có bài kiểm tra nữa.
– Suỵt, không thấy ba con với ba anh Nam đang có khách à. Mấy ông đó là bạn cũ, mấy năm rồi không có liên lạc gì. Hôm nay hên sao mà gặp được, chắc phải lâu lắm mới về đó.
– Híc, vậy tính sao giờ. Con chưa học bài gì hết mẹ ơi (nó đang nói láo mẹ nó, mai có kiểm tra thật, nhưng kiểm tra Anh văn là sở trường của nó mà. Nó chỉ đang trốn thầy thôi ).
– Ai biểu con không chịu tập xe máy làm gì. Giờ có muốn về cũng không được. Hay con ra đón xe ôm về?
– Mẹ giỡn hả, con không đi xe ôm đâu.
– Hi, mẹ giỡn mà. Để mẹ tính cách.
– Hay để cô nói thằng Nam đưa con về?- Mẹ thầy nãy giờ mới lên tiếng.
– Dạ thôi, không cần đâu cô ơi, con ở lại chờ tí cũng được mà. Về thức khuya chút học cũng chưa muộn – Lam hoảng hốt khi nghe đề nghị của mẹ thầy.
– Sao được chứ con, việc học quan trọng hơn. Thằng Nam cũng tiện đường mà, với lại giờ nó ở lại cũng không được gì.
Lam chưa kịp nói gì thì mẹ Nam thấy Nam đang bước vào thì ngoắt lại:
– Nam, Nam !!!
Phen này tiêu thật rồi, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà. Nó than thầm trong bụng.
– Gì vậy mẹ?
– Con chở Nhí về nhé. Hai ông già kia gặp lại bạn cũ chắc về muộn lắm. Mà con bé phải về học bài, mai nó kiểm tra gì đó nữa.
Nam nhìn qua Lam, Lam giả vờ quay trái quay phải…ngắm cảnh (ặc ặc), co