The Soda Pop
Thầy, Em Yêu Thầy

Thầy, Em Yêu Thầy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323054

Bình chọn: 9.00/10/305 lượt.

rường hợp đó chút nữa sẽ gặp đấy. Thực hành đi, có gì thắc mắc hỏi tôi.

Nói xong Nam rời khỏi phòng. Cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Mai hỏi Lam:

– Hồi nãy sao bà nói sai hết trơn vậy? Tui nhắc bài mà bà không nghe.

– Uh, tui có thấy bà nhắc, nhưng lúc đó hoảng quá, tui không hiểu bà nói gì. Híc, sao mà xui xẻo thế không biết !!!

– Công nhận mi xui thiệt. Từ hôm đầu tiên thầy vô mi đã bị gọi lên rồi. Mà sao hồi tối mi không lo học Kí sinh trùng, học Giải phẫu làm gì? – Lan thắc mắc.

Lam chưa kịp trả lời thì thằng Quân nhắc:

– Lo thực tập đi, thầy sắp vô rồi.

Lời nhắc nhở của Quân có hiệu lực tức khắc, đứa nào cũng tập trung vô lấy ánh sáng.

– Híc, sao lấy nãy giờ mà không được vậy kìa? Tức quá!

– Ôi, sao phi trường của ta tối thui thế này?

– Mừng quá! Ta làm được rồi nè!!!

Cả phòng nhộn nhịp cả lên, đứa thì than thở, đứa mừng rỡ…

– Này, các bạn ngồi lên ghế đàng hoàng mà làm, không được đứng.

– Thầy ơi, thầy xem em sai chỗ nào mà ánh sáng tối dữ vậy thầy!

– Xem của em đúng chưa thầy?

– Đưa tôi xem…

My làm xong rồi, nó rời khỏi ghế cho Lam vào làm. Nó vừa ngồi xuống thì thầy bước đến bên cạnh nó:

– Ngồi thẳng lên. Đầu tiên em xoay gương phẳng về phía có ánh sáng, rồi mở chắn sáng ra…

Lam quay qua, nhìn vào mặt thầy nói:

– Em tự làm được rồi, dù em tệ đến mấy thầy cũng không cần phải vất vả đứng đây chỉ bảo em đâu. Không làm được em sẽ hỏi các bạn.

Nam sững sờ khi nghe nó nói thế. Nó cũng không hiểu sao nó có thể nói như vậy với thầy. Nhưng, thực tâm, nó không muốn thầy coi thường nó, không muốn thầy gượng ép quan tâm đến nó…

Nam cười-một nụ cười cay đắng, rồi lại bước đi. Bóng Nam trải dài trên hành lang…

– Lam, sao mi nói với thầy thế hả? – My thở dài.

– …………..

– Thầy quan tâm mi như vậy…

– Đừng nói nữa, ta muốn tập trung làm.

My (lại) thở dài. Mấy đứa trong tổ cũng thắc mắc vô cùng:

– Con Lam lạ quá! Mà thầy cũng lạ, có vẻ rất quan tâm nó, nhưng sao nó kì cục vậy chứ? Hồi nãy nó nói vậy, thầy còn cười nữa.

– Cười à? Tui thấy cười như khóc ấy. Tội nghiệp thầy quá !!!!!!!!!

Tối, nó đang coi lại bài thì nghe tiếng gõ cửa. “Ai mà lịch sự dữ vậy? Ba mẹ hay thằng Hiển có bào giờ gõ cửa đâu?”- Lam nghĩ thầm.

– Vào đi, cửa không khóa.

Nam đến. Nó nhìn Nam một cái thật nhanh, nó không nói gì, rồi dán mắt vào cuốn giáo trình, coi như không có Nam ở đây. Nam ngồi xuống bên nó, cũng im lặng.

Một lúc lâu sau, Nam mới khẽ hỏi:

– Em,………, em ghét tôi lắm phải không?

– ……………

– Em nói gì đi chứ, như thế này tôi khó chịu lắm, em hiểu không?

Chap 24

Dường như những uất ức kìm nén trong lòng không thể kiềm chế được nữa, nó khóc òa lên:

– Thầy muốn em nói gì đây? Nói em buồn, em tủi thân, em giận, em ghét thầy à? Phải, em ghét thầy lắm, ghét đến nỗi không muốn nhìn thầy nữa. Em đâu muốn ghét thầy, nhưng chính thầy lại luôn làm em phải ghét thầy. Thầy có biết tối hôm qua ăn cơm xong em học bài giải phẫu đến hơn 10h mới xong không? Học xong mệt không chịu nổi, nhưng em cũng cố lấy Kí sinh trùng ra học. Nhưng mệt quá, nên em ngủ quên lúc nào không hay….

Nó nói một tràng, hai hàng nước mắt chảy dài, nhưng nó mặc kệ.

– Em đừng khóc nữa, nín đi…

– Em cứ khóc đấy. Tại thầy, tại thầy tất cả, nếu như thầy không bắt em học bài Giải phẫu để tối nay thầy kiểm tra thì em đã học xong bài Kí sinh trùng, đâu đến nỗi bị thầy làm bẽ mặt trước lớp như thế. Em đã học vất vả thế nào thầy biết không? Chưa bao giờ em thức khuya học bài, vì thầy, em mới cố gắng thức. Thầy không hiểu em, thầy tàn nhẫn lắm, thầy, thầy ác…

“Chụt !!!!!!!”. WHAT THE HELL?????? OH MY GOD!!!!!!! Lam đang khóc, đang nói ngon lành thì một sự việc xảy ra làm nó đứng hình 5s. Mắt nó mở to hết cỡ. Thầy vừa “kiss” lên mắt nó.

– Thầy, thầy, thầy làm trò gì vậy hả? Sao thầy…Thầy có được phép của em hay không mà thầy làm vậy?

– Tôi xin lỗi, nhưng tôi xin phép em có cho không? Tôi bảo em đừng khóc nữa, ai bảo em không chịu nghe lời? Tôi, không thể chịu được nước mắt của con gái. Nên,…,tôi mới làm thế, chứ tôi không có ý gì đâu, em đừng hiểu lầm.

Nó giờ đã dừng khóc, chỉ ngồi thút thít.

– Phải, tôi ác, tôi tàn nhẫn, tôi xấu xa. Em cứ mắng **** tôi thế nào cũng không được, chỉ cần đừng khóc. Tôi thật lòng xin lỗi em. Tôi đã sai, tôi đã không thấy sự cố gắng của em. Nhưng tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho em. Lúc sáng, thấy em như vậy tôi cũng buồn chứ. Tôi đâu biết em có số thứ tự30? Nếu biết tôi sẽ không gọi em, tôi nói thật đấy! Em bỏ ra khỏi phòng, tôi sợ em không nghe tôi giảng cách lấy ánh sáng nên tôi đã nói lại một lần nữa. Chứ bình thường tôi không mất thời gian nhắc đi nhắc lại như thế đâu. Em còn nhớ lần đầu tiên tôi dạy lớp em không? Vì em nói không hiểu, với lại em còn ngủ gật nữa, tôi đã phải giảng lại cho em. Tối về, tôi bị viêm họng luôn…Mặc dù tôi nhắc đi nhắc lại cách lấy ánh sáng, nhưng tôi biết em vừa khóc xong, nên sẽ chẳng tiếp thu được gì lời tôi nói. Khi em thực hành, tôi chạy lại định hướng dẫn em, nhưng em lại nói câu đó, như dội gáo nước lạnh vào người tôi vậy. Em có nghĩ đến cảm giác của tôi khi ấy không?

Nam nói còn nhiều h