Thất Tuyệt Ma Kiếm

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324962

Bình chọn: 10.00/10/496 lượt.

ơng đi đi thôi!

Rồi hắn rảo bước đến trước Quân Trung Bình giơ trường kiếm lên.

Quân Trung Phụng như người trong mộng choàng tỉnh giấc, nàng thét lên lanh lảnh:

– Ðừng sát hại ca ca ta!

Thiếu niên áo trắng không ngảnh đầu lại chỉ lạnh lùng đáp:

– Tại hạ không hứa lời tha y. Bây giờ giết y xong tại hạ sẽ đi ngay.

Quân Trung Bình bị thương quá nặng, không còn phản kháng được nữa, đành nhắm mắt chờ chết.

Ðột nhiên có thanh âm lạnh lẽo mà trong trẻo cất lên:

– Như thế tưởng là đủ lắm rồi! Chẳng lẽ đến con người tàn phế cũng không chịu buông tha ư?

Thanh âm không lấy gì làm to lắm, nhưng mỗi tiếng tựa hồ mũi tên sắt đâm vào màng tai.

Một người mặc áo màu xanh lợt, tay bưng khay trà, lưng thắt một giải lụa bạch ra kiểu nữ tỳ.

Thị đứng trong cửa sảnh đường.

Cô gái này đến nơi không một tiếng động.

Thiếu niên áo trắng cũng chẳng hiểu cô vào tòa đại sảnh từ lúc nào.

Quân Trung Phụng vội xua tay nói:

– Quyên Nhi! Chỗ này không có việc gì của ngươi. Lui ra cho mau.

Nữ tỳ áo xanh tên gọi Quyên Nhi khẻ nghiêng mình đáp:

– Ða tạ cô nương!

Tuy miệng thị nói vậy, nhưng chân không bước ra ngoài cửa. Trái lại, thị tiến về phía Quân Trung Phụng.

Quân Trung Phụng trong lòng cực kỳ nóng nảy gắt lên:

– Quyên Nhi! Ngươi có trông thấy thảm cảnh trong đại sảnh đường không? Sao còn chưa trốn đi?

Quyên Nhi vẻ mặt vẫn trấn tĩnh từ từ lướt qua bên mình thiếu niên áo trắng đến trước chỗ Quân Trung Bình nằm.

Thiếu niên áo trắng lúc trước phóng kiếm như gió, tiếng nói lạnh như băng mà bây giờ đối với nữ tỳ áo xanh tên gọi Quyên Nhi, dường như hắn đặc biệt nhẫn nại, cứ đứng yên không nhúc nhích.

Quyên Nhi lom khom cúi xuống coi thương thế Quân Trung Bình, thủng thẳng nói:

– Y bị thương nặng lắm. Nhát kiếm đâm vào cạnh sườn chặt đứt hai đường gân, một đường mạch, vĩnh viễn không còn cách nào luyện võ được nữa.

Quân Trung Phụng dường như đã biết Quyên Nhi là một nhân vật phi thường. Nàng không xẵng giọng bảo thị dời khỏi sảnh đường nữa mà chỉ bần thần đứng coi diễn biến.

Thiếu niên áo trắng đã đến lúc không nhịn được nữa cất giọng lạnh lùng hỏi:

– Cô nương! Phải chăng cô nương định để mình lôi cuốn vào vũng nước xoáy này?

Giọng nói của hắn ra chiều rất lịch sự.

Quyên Nhi từ từ quay lại giương cặp mắt sáng như sao lên nhìn đối phương hỏi:

– Ngươi bảo sao?

Quân Trung Phụng giật mình kinh hãi bụng bảo dạ:

– Té ra con nha đầu này nội công đã đến mức cao thâm khôn lường. Thế mà lúc bình thời mình không nhìn ra.

Thiếu niên áo trắng cười lạt hỏi lại:

– Ý cô nương muốn sao đây?

Quyên Nhi buông thõng. Thị đặt khay trà xuống, tay phải nâng Quân Trung Bình dậy.

Thiếu niên áo trắng nói:

– Tại hạ đã bảo chỉ tha có mình Quân cô nương mà thôi, còn ngoài ra những người nhà họ Quân không để ai thoát chết.

Quyên Nhi nói:

– Nhưng y bị tàn phế rồi, suốt đời không thể luyện võ được nữa thì y sống hay chết tưởng cũng chẳng quan hệ gì.

Thiếu niên áo trắng hững hờ nói:

– Những lời tại hạ nói ra khỏi cửa miệng rồi là không thay đổi. Dù y đã thành tàn phế cũng phải chết.

Quyên Nhi đột nhiên quay mặt lại hỏi:

– Giết cả người không còn sức kháng cự, chẳng là thảm khốc quá lắm ư?

Thiếu niên áo trắng lạnh lùng hỏi lại:

– Ngày trước gia phụ bị giết, cả nhà chu lục, may có một mình tại hạ trốn thoát, chẳng lẻ vụ đó còn từ bi lắm hay sao?

Quyên Nhi nhẹ buông một tiếng thở dài đáp:

– Quân Thiên Phụng lão gia đã đập đầu vào tường tự tử. Quân phu nhân đâm ngực mà chết, thế là việc ân oán đời trước được thanh toán rồi, tưởng nên kết thúc đi thôi.

Thị lại đưa mắt ngó Quân Trung Bình nói tiếp:

– Huống chi Quân công tử đây đã thành người tàn phế, đấng thượng thiên còn có đức hiếu sinh thì con người há không lòng từ thiện. Tiện nữ không trông thấy vụ này chẳng nói tới làm chi. Nay đã gặp đây, lẽ nào lại nỡ ngồi nhìn mà không can thiệp.

Thiếu niên áo trắng nói:

– Cô nương võ công cao cường là một điều tại hạ đã biết rõ.

Quyên Nhi nói:

– Kẽ đã làm nha đầu đi hầu hạ người không dám nhận bốn chữ “võ công cao cường” chỉ mong các hạ thể tình nữ nhi chưa làm việc gì bại hoại mà mở đường sinh lộ cho người ta.

Giữa hai bên dường như trong lòng cũng úy kỵ lẫn nhau và đều cố gắng nhẫn nại, thốt ra giọng nói hòa mình.

Thiếu niên áo trắng ngẩng đầu lên thở phào một cái tựa hồ mượn hơi thở để trút mối hận ra ngoài.

Hắn cũng hỏi bằng một giọng ôn tồn:

– Tại hạ đã ưng thuận tha cho Quân cô nương. Chẳng lẽ còn chưa đủ ư?

Quyên Nhi đáp:

– Cái đó tiện nữ cũng đã nghe qua. Nhưng Quân cô nương từ thuở nhỏ sinh trưởng dưới bóng song thân, bây giờ đột nhiên gặp cơn đại biến, cha mẹ cùng huynh trưởng đều bị giết chết thì cô còn sống làm sao được trước tình cảnh quá thê lương này? Vậy các hạ có tha cô cũng bằng vô ích.

Thị ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên áo trắng nói tiếp:

– Nếu các hạ tha mạng cho Quân công tử thì tình thế lại khác hẳn.

Thiếu niên áo trắng hỏi:

– Có điều chi khác hẳn?

Quyên Nhi đáp:

– Vì cô phải trông nom cho huynh trưởng bị trọng thương, không thể chết được.

Thiếu niên áo trắng nói:

– Cô nương nói rất có lý.

Quyên Nhi nói


Old school Swatch Watches