pacman, rainbows, and roller s
Thật ra em không vui

Thật ra em không vui

Tác giả: Gia_Min

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322622

Bình chọn: 7.00/10/262 lượt.

quan tâm, lo lắng đến phát cuống. Chưa bao giờ nếm nhận trong tình cảm, cho nên cô ngây ngô với một người con trai tốt với cô là phải. Cô biết như thế nào là giới hạn, nhưng cô không thể nhận ra người đó có thật lòng với mình hay không thôi?– Này..Mạc Danh giật mình quay lại.– Cậu bỏ đâu suốt cả tuần nay thế? – Nhã Thiên đi tới –– Mình không được khỏe thôi.– Bệnh à?– Đó là chuyện của mấy ngày trước, giờ thì khỏe rồi . – Cô cười tươi –– Mình xin lỗi cậu chuyện lần trước mình bỏ đi.– Không sao, mình hiểu mà.– Đi vào lớp đi. – Nhã Thiên khoác tay cô –Nhã Thiên là một cô bạn tốt, nhưng lạnh lùng ít khi quan tâm tới cảm xúc thật của người khác, cô chỉ nhận ra được một điều là việc mình vừa làm đúng hay sai thôi. Mạc Danh chơi với cô, đều thông cảm cho cô. Vì cô biết, tính của Nhã Thiên là như vậy, nhưng sẽ không chơi hai mặt với cô.Ra về, cũng là cô và Nhã Thiên đi về cùng, thả cô ở đầu đường và đi về trước. Mạc Danh từ từ đi bộ về với hàng đống cảm xúc.” Thật sự một điều ghét của nào trời trao của đó ư? “… Cô thầm nghĩ.Đang cười nhẩm một mình như một con điên thì cô đụng trúng một người.– A… – Cô ngã ra phía sau –Bàn tay to lớn ấy kéo cô lại.– Hiểu Minh? – Cô trợn tròn –– Thật sự là tôi, đang nghĩ tới ai mà mặt vui như vậy hả?– Đâu có nghĩ gì đâu?– Sự thật?– Thật, mà buông tay ra đi. Có người nhìn thấy bây giờ.Bàn tay bé nhỏ ấy rút khỏi tay anh, nhưng anh níu nó lại.– Đừng, tay em đang lạnh đấy.– Không sao mà.Anh cầm tay cô đưa vào trong túi áo khoác của anh. Cô nhìn anh, thật sự anh là con người luôn hành động mà khiến người khác không thể nào lường trước được.– Em có thích tôi không?– Không.– Tại sao?– Không biết.Anh cười.– Mà tôi thích em từ lúc nào nhỉ?– Sao tui biết được.– Từ lúc em hằn học tôi khi tôi đi trễ, hay em chu mỏ chửi tôi khi tôi va trúng hay là khi em ngang ngược không chịu xin lỗi tôi?Nếu nói đến ấn tượng đầu của Mạc Danh dành cho anh thì có lẽ là một chàng trai có khuôn mặt lạnh, đôi mắt sâu thẳm tựa hồ không đáy, sống mũi cao, khóe môi mỏng hay cười một nhếch mép và là một chàng trai có nhiều cô gái theo đuổi.Còn Mạc Danh chỉ là một cô học sinh bình thường như bao người khác, sắc đẹp cũng không mặn mà như mấy cô tiểu thư kia. Nhưng cô toát lên vẻ tinh nghịch của một nữ sinh, rất dữ và đặc biệt là hay cười. Nụ cười của cô rất đẹp, rất hồn nhiên, một nụ cười mà không có sự muộn phiền. Một cô gái ngây ngô trong chuyện tình cảm.________________________________________________________________________Lời của tác giả: Tình cảm của tuổi học trò rất đẹp, chúng ngây ngô và dễ thương. Bạn rất thích người đó, rất thương người đó nhưng người đó không thuộc về bạn thì bạn đừng buồn. Mà hãy xem chúng như là một kỉ niệm,một tình cảm bồng bột của tuổi học trò và là kỉ niệm đẹp mỗi khi nhắc tới chúng. ^^ NGÀY MƯA CÙNG ANH !Mạc Danh vẫn đi dạy thêm cho Minh Phú, cô nàng nhí nhảnh này làm Phú Phú cứng đầu rất thích chơi với cô, đơn giản trong mắt Phú Phú cô như là thiên thần, một thiên thần xinh đẹp có nụ cười đáng yêu của chiếc răng khểnh. * cộc cộc…*– Vào đi. – Một giọng nam truyền nhẹ –Mạc Danh đi vào căn phòng đầy hào nhoáng của một kẻ có tiền.– Em đến rồi à. Bài tập anh để trên bàn đấy.Cô không nói gì chỉ chu mỏ vẻ không hài lòng nhưng cũng đành bước vào bàn. Anh rất thích nhìn cô chăm chú suy nghĩ một cái gì đó, thật sự điều đó làm anh rất thích thú nên hằng ngày anh đều đưa cô thật nhiều bài tập để làm. Đơn giản một điều, anh thích ngắm cô. Vậy thôi.Mạc Danh rời nhà anh vào khoảng tối, gió thu se se lạnh chạy qua làn tóc đan rối của cô. Hôm nay, cô lại ở nhà một mình vì mẹ cô đã đi từ hồi sáng, cô bỗng thấy cô đơn lạc lõng giữa cái thành phố đêm đèn này. Được ở bên Hiểu Minh, điều đấy làm cô hạnh phúc, anh chọc tức cô, cô dỗi, anh chọc phá để cô cười, cô cười, anh lại chọc giận, cô lại dỗi, anh lại đến chọc cô cười. Cứ như thế, anh đã ở bên cô được 2 tuần, một mối quan hệ bí mật không ai biết.Ào, một cơn mưa đổ xuống một cách bất ngờ. Cô chạy vội vào căn nhà gần đó để trú mưa, trong đêm thu bất chợt một cơn mưa đổ nhanh xuống, mưa rơi, thật xối xả, nhưng cũng thật dứt khoát. Hơi nước nhẹ nhàng phảng phất vào gương mặt cô như sợ sẽ làm cô gái bé nhỏ này đau. Thật không may, hôm nay cô chỉ mang theo một chiếc áo khoác mỏng.– Lạnh không? – Một giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp –Cô quay sang.– Hiểu Minh.– Tôi ướt hết rồi.– Tại sao lại đi theo tôi?– Vì tôi sợ em sẽ lạc đường mất.Cô cười vì một lý đo vớ vẩn, nhưng làm cho cô hạnh phúc. Cô im lặng nhìn mưa, hàng lông mi dài cụp xuống.– Em mới phát hiện, em thích mưa.Đôi mắt to tròn ấy lại nhìn anh, cả cách xưng hô và cách nhìn đều khác, anh im lặng nhìn cô.Mạc Danh chạy ra, la hét chạy nhảy dưới nhưng cơn mưa.– Này.Anh chạy ra cầm tay cô lại.– Sao anh đi ra đây? Ướt hết đấy.– Còn em? Sao chạy ra hả?– Em muốn tắm mưa, em muốn cơn mưa này sẽ rửa trôi hết muộn phiền trong lòng em. Em muốn la hét, em muốn chạy nhảy dưới mưa,Anh nhìn cô và cười, trong cơn mưa đêm ấy. Anh và cô hai con người cũng nghịch, cô tát nước anh rồi bỏ chạy, anh chạy theo trả thù lại. Lần đầu tiên