Teya Salat
Thất Lão Kiếm

Thất Lão Kiếm

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323455

Bình chọn: 8.00/10/345 lượt.

o sức khỏe của mọi người, ai ai cũng biết lão tinh thông y thuật, hẳn lão hiểu sự suy kém của mọi người.

Lão nhân gù trố mắt :

– Lời nói đó, có nghĩa như thế nào?

Á lão lại làm mấy dấu tay.

Tung Tẩu vận khí lên Đan điền, cố lấy sức cất to tiếng giải thích :

– Chúng ta quyết đấu hôm nay, ai ai cũng thọ thương cực trọng, nếu vì sự ước đấu năm sau mà nỗ lực tập luyện thì bịnh thế tái phát, không đầy một khắc tất cả chẳng còn ai trông thấy mặt ai trên cõi đời này.

Lão nhân mặt trắng không râu gật đầu thốt :

– Lão ấy nói đúng đó. Dù ta tự cảm giác mình thọ nội thương rất nặng, muốn khôi phục nguyên trạng chẳng phải mất mấy năm ngắn ngủi mà làm được.

Á lão lại làm tiếp mấy dấu tay.

Tung Tẩu lạnh lùng tiếp :

– Tuy ngươi khôi phục công lực nhanh hơn hết, song thực ra ngươi thọ thương lại nặng hơn hết mọi người. Nếu không mất ít nhất mươi năm, nhất định ngươi không có cách gì khôi phục nguyên trạng nổi. Á lão nói rằng, vì có lợi cho bọn ta mà cũng có lợi cho cả ngươi luôn, sự ước đấu đó thay vì định là ngày này năm sau thì nên dời lại là ngày này, mười năm sau.

Lão nhân mặt trắng không râu cười lớn :

– Tốt! Tốt! Các ngươi sợ ta chết mất, rồi tuyệt học phải bị thất truyền. Mười năm sau, dù ta có chết đi, cũng sẽ có một người mang hai chiêu kiếm của “Hải Uyên kiếm pháp” đến nơi ước hẹn gặp các ngươi. Bất quá, mười năm sau, cũng như bây giờ, cũng như hai mươi năm qua, các ngươi không thắng nổi Dụ ta đâu.

Lão nhân mất tay không phục, hỏi :

– Nếu bọn ta thắng?

Lão nhân mặt trắng không râu đáp nhanh :

– Thì cái chiêu kiếm thừa ra đó sẽ được biểu lộ công khai cho các ngươi thấy, chẳng những thế, ta sẽ còn truyền luôn cả hai chiêu cho các ngươi.

Khuyết Thối Tẩu gật gù :

– Như vậy là mười năm sau, bọn ta mỗi người sẽ biết đến ba chiêu, hơn ngươi một chiêu.

Lão nhân không râu cười lạnh :

– Các ngươi nhất định là sẽ thắng ta?

Lão nhân gù lưng mỉm cười :

– Ai biết được là bọn ta sẽ không thắng chứ? Mười năm sau nếu bọn ta bại, thì mỗi người sẽ truyền cho ngươi một chiêu kiếm! Có thế mới công bình!

Lão nhân không râu cao giọng :

– Quân tử nhất ngôn!

Sáu người cánh đối phương thương nghị một lúc, cả Á lão cũng đồng tình.

Cả sáu người đồng thốt, hay đúng hơn năm người cùng thốt, một gật đầu :

– Ngựa tứ khó theo!

Họ là những nhân vật tuyệt đỉnh trong võ lâm, lời nói của họ có giá trị ngàn vàng.

Lão nhân mất tay tiếp :

– Nếu bọn ta chẳng may chết trước ngày ước hẹn, thì sẽ có người mang chiêu kiếm đến nơi ước hội.

Lão nhân không râu vòng tay :

– Như vậy đó. Dụ ta xin chào biệt!

Lão quay mình.

Khuyết Thối Tẩu gọi to :

– Hãy khoan!

Khi áng mây đen qua khỏi mặt trăng, không gian sáng lại nhưng vắng bóng người, tịch mịch trở về với rừng núi.

Người Trong Cơn Mưa

Chung quanh, là một cánh đồng bao la, rộng đến tận chân trời, giữa cánh đồng, một khu rừng cây sầm uất, trên cao, mây đen giăng mắc, mây không ngừng từ một phương hướng theo gió lộng đổ về, càng phút càng dày. Dù thời gian vào ngọ, khu rừng đen tối như chìm trong màn đêm.

Rồi thì mưa xuống từng hạt to, thoạt đầu lơi lơi hạt, dần dần nặng hạt, cuối cùng thì mưa như trút xuống, tiếng ào ào vang lên, như ngàn muôn ngựa thi vó tung hoành.

Sấm nổ không ngừng, chớp lóe không ngừng, mỗi cơn chớp nhanh lên, khu rừng lại sáng hơn ban ngày, qua những chớp sáng đó, ba bóng người hiện ra, một chạy trước hai đuổi theo sau, người chạy nhanh, bởi chạy chết, kẻ đuổi lại nhanh hơn, quyết bắt được người chạy.

Người chạy trước cầm thanh kiếm nơi tay tả, kiếm buông thõng, máu từ vai chảy xuống, hòa với nước mưa, nhuộm đỏ nửa thân mình, cơn chớp nhoáng lên, máu cũng chớp ngời theo.

Hai kẻ chạy sau, tay cầm kiếm, nhưng là loại kiếm cổ quái, kiếm không bằng thép, bằng gỗ, mà là bằng xương trắng. Họ có thân vóc cao, ốm trông như hai bộ xương khô di động. Ai trông thấy hai người này, dù gan lỳ cũng phải rùng mình. Họ chạy song song với nhau, mắt chú về người phía trước.

Người bên tả gọi to :

– Gã họ Nhuế! Nếu hôm nay ta để cho ngươi chạy thoát, thì Nhân Ma Kha Khinh Nông này đúng là con của ngươi đó!

Người bên hữu nối lời, giọng vẫn cao như đồng bạn :

– Hãy ngoan ngoãn theo bọn ta trở lại bái kiến Bảo chủ đi, nếu mà ngươi để cho Địa Ma Na Ấn Viễn chụp được, thì ngươi có hy vọng thọ nhận mười tám cực hình nơi địa ngục đấy.

Mặc kẻ đuổi gọi, mặc họ dọa, người chạy trước cứ chạy, trong đầu óc chỉ có mỗi một ý niệm: “trốn!”

Phải! Làm sao trốn thoát nanh vuốt Nhân Ma và Địa Ma!

Nhưng, hắn chạy liều, như nhắm mắt mà chạy, không phân phương hướng, miễn sao chạy thoát khỏi bọn đuổi phía sau, dù là biển cả, cũng bất biết dù phải chết cũng cam, miễn đừng rơi vào tay song ma phía hậu là được rồi.

Người chạy hẳn đã chạy từ lâu, phần thọ thương, nên kiệt sức, hiện tại thì lực khí không còn, bất quá đôi chân do nghị lực chỉ huy, do ý niệm cầu sanh chỉ huy, chứ sức người thì tiêu tan từ lâu.

Bóng tối là một trở ngại cho mắt của kẻ đuổi theo, mưa ầm ầm là một trở ngại của tai của kẻ đuổi theo, kẻ đuổi chỉ bằng vào linh giác mà chạy, cũng nhờ thế, người bị đuổi chưa b